Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1614. Chưa từng nói đùa



Chương 1614. Chưa từng nói đùa




Điều khiến mọi người kinh ngạc là bốn năm hán tử lạ mặt cũng rút súng ra, chĩa thẳng vào mấy kẻ không cam lòng, cấp tốc bắn hạ vũ khí của bọn hắn.
Súng trong tay mấy người này đều là Ngũ Liên Phát.
"Có chút nội tình, thảo nào ngươi kiêu ngạo như vậy."
Lục Viễn dùng tay trái vỗ gò má dính máu của Đại Viễn, nói ra một câu khiến A Xán hóng chuyện ở bên cạnh choáng váng.
"Thứ nhất, ta đến tìm tên Châu Chấu này. Thứ hai, nghe nói các ngươi bất mãn với tập đoàn Viễn Hoa chúng ta, có ý định liều một trận?"
Lục Viễn nói ra câu này bởi vì trước khi bọn hắn tới đây, Tô Bình Nam đã dặn dò: "Muốn làm lớn chuyện này thì phải kéo tập đoàn Viễn Hoa xuống nước, dù sao nơi này cũng là sân nhà của bọn hắn."
"Chẳng phải Đại Lại tổng đã lên bờ rồi sao?"
Quả nhiên Đại Viễn phản ứng không khác suy đoán của Lục Viễn, ánh mắt nhìn Lục Viễn tràn đầy thù hận lạnh lùng.
"Hôm nay ta thay Đại Lại tổng dạy ngươi quy củ. Không phục thì chờ lão tử xong việc sẽ hẹn với ngươi một trận. Có điều bây giờ ngươi phải tiễn ta một đoạn."
Lục Viễn ung dung dùng một tay rút điếu thuốc lá đối phương ngậm trong miệng ra, sau đó dùng bật lửa của Đại Viễn lướt qua trán đối phương.
Ánh lửa soi rọi gương mặt tràn đầy nhục nhã của Đại Viễn.
"Ngươi giết ta đi, ta không còn mặt mũi gặp ai."
Đại Viễn bị chai rượu vỡ nhọn hoắt gí sát cổ họng, âm u nói: "Nếu không, ta nhất định sẽ giết chết ngươi."
"Ta chờ ngươi."
Thấy cấp dưới đã lôi Châu Chấu ra khỏi vũ trường, Lục Viễn thong dong áp giải đối phương đi ra ngoài cửa lớn.
"Tặng ngươi một món quà nhé!"
Lục Viễn dừng bước: "Lúc nãy ngươi phang rìu không tồi, ta muốn để lại kỷ niệm."
"Được."
Trước giờ Đại Viễn chưa từng bị sỉ nhục như vậy. Hắn gật đầu, thầm thề rằng nếu hôm nay không chặt tên này cho chó ăn thì hắn là rùa đen rụt đầu.
Rìu được lấy ra.
Lục Viễn đứng dưới đèn nê ông ấm áp. Nam nhân ngậm điếu thuốc lá phô bày khí phách ngang tàng.
"Suýt thì quên một chuyện."
Lục Viễn đá vào đầu gối Đại Viễn, đối phương lập tức quỳ xuống.
"Lão đại từng nói đã làm thì phải làm đến cùng."
Lục Viễn dùng một tay đặt chiếc rìu sáng bóng lên cổ chân Đại Viễn: "Ánh mắt của ngươi nói cho ta biết ngươi sẽ không để yên, vì vậy đừng trách ta."
Hắn dùng lực, máu văng tung tóe.
Sau khi cắt đứt gân chân của Đại Viễn, nam nhân đi lên chiếc ô tô đã khởi động, nhanh chóng biến mất nơi góc đường.
Chưa đầy năm phút sau, bảy tám chiếc xe lao như bay tới trước cửa vũ trường. Xê còn chưa dừng hẳn, Ngũ Thập Cửu ca để đầu trọc đã nhảy xuống xe, trong tay là một khẩu súng đen bóng.
"Người đâu?"
Nam nhân gầm lên.
"Đi rồi. Đại Viễn ca bị cắt đứt gân chân, vừa đưa tới chỗ bác sĩ Lưu."
Tên đàn em gác cửa trả lời với tốc độ cực nhanh.
"Biết là ai không?"
Vẻ mặt Ngũ Thập Cửu ca dữ tợn như muốn giết người: "Mấy chục người các ngươi để cho người ta đến đi tự nhiên như thế, Đại Viễn còn bị cắt đứt gân chân? Sau này lăn lộn kiểu gì?"
"Là Đại Lại tổng cho người đến dạy quy củ!"
Thuộc hạ thành thật trả lời.
"Đại Lại tổng, chờ đó cho lão tử!"
Ánh mắt hung ác của Ngũ Thập Cửu ca khiến người ta ớn lạnh. Nam nhân nổ súng bắn lên trời như nổi điên, bộc lộ bản tính không coi ai ra gì và không biết sợ là gì của hắn.

"A Minh là ai?"
Lục Viễn vừa lên xe, lập tức nhìn Châu Chấu toàn thân run rẩy, đồng thời hỏi: "Ta chỉ hỏi một lần, ngươi biết kết cục của việc không trả lời."
"Ông chủ thu mua hàng ở khu Tứ Minh, rất có uy tín."
Châu Chấu đã sợ mất mật, biết gì nói nấy.
Chẳng mấy chốc Lục Viễn đã làm rõ chân tướng.
Khoảng ba ngày trước, A Minh thường nhận hàng tìm tới Châu Chấu vô công rồi nghề, bỏ ra ba mươi nghìn tệ thuê Châu Chấu lấy trộm một biển số xe bản địa.
Có hai yêu cầu. Một, phải đảm bảo trong ba ngày chủ nhân của biển số xe này không phát hiện ra.
Hai, tốt nhất là biển số xe của Toyota Prado màu đen.
Châu Chấu đồng ý rất dứt khoát, cũng giúp đối phương lấy được biển số xe. Nhưng cụ thể là dùng để làm gì thì hắn không biết.
"Giúp ta hẹn A Minh ra ngoài, những thứ này sẽ là của ngươi."
Nhìn Châu Chấu sắc mặt tái nhợt vì mất máu, Lục Viễn tiện tay ném cho đối phương một túi công văn màu đen: "Có chịu hợp tác không?"
Tiền không chỉ có thể xui khiến ma quỷ, mà cũng có thể biến chiến tranh thành tơ lụa. Châu Chấu nhìn một bọc tiền mệnh giá lớn trong túi công văn, sắc mặt tốt hơn nhiều. Hắn gọi điện cho A Minh không chút do dự.
"A Minh, hôm nay đẹp trời."
Châu Chấu cố nhịn nỗi đau đớn nơi cổ tay, ráng làm cho giọng điệu của mình trở nên cực kỳ bình tĩnh: "Ta kiếm được một món hàng tốt, ngươi có thu không?"
"Thu."
Người bên kia đồng ý vô cùng dứt khoát: "Chỉ cần không gây án mạng, chọc vào cảnh sát thì hàng gì ta cũng thu."
"Vậy thì lát gặp."
Châu Chấu thông minh nói ra một địa chỉ rồi lập tức cúp máy.
A Xán phụ trách lái xe bỗng rùng mình. Bọn hắn mới ra ngoài bao lâu, vậy mà đã chém ngón tay của Trương Bát Cân, cắt gân chân của Đại Viễn, bây giờ lại gấp gáp chạy tới khu Tứ Minh.
Tập đoàn Cẩm Tú thật đáng sợ!
Đột nhiên A Xán nhớ tới câu nói kia của Tiểu Hồng Bào: "Không phục quản giáo thì khiến hắn phục."
Thì ra từ đầu đến cuối, nam nhân không lộ biểu cảm kia chưa từng nói đùa! Hết chương 1614.



Bạn cần đăng nhập để bình luận