Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 620: Hai bên đều đã như nỏ mạnh hết đà

Chương 620: Hai bên đều đã như nỏ mạnh hết đà
“Bởi vì Đồn Môn.”
Lưu Kiến Minh trả lời rất nhanh: “Đồn Môn là địa bàn cùa An Phong. Có đôi khi tác dụng của địa đầu xà vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta.”
Lương Văn Diệu im lặng một hồi, đột nhiên ngẩng đầu: “Vợ của ta đột nhiên đau bụng, để ta liên lạc với bác sĩ. Trong mười mấy phút gọi điện thoại, ngươi vẫn tranh thủ chỉ huy, ngươi có ý kiến gì không?”
“Vâng.”
Lưu Kiến Minh nhìn đồng hồ: “Bây giờ là 2h15 sáng. Từ 2h15 đến 2h30, sếp Lương ngươi đều gọi điện thoại.”
“Không sai.”
Lương Văn Diệu mỉm cười: “Ngươi rất thông minh, tương lai ngươi nhất định sẽ ngồi cao hơn ta.”
Lưu Kiến Minh mỉm cười xấu hổ: “Sếp Lương, chúng ta ngồi chung trên một chiếc thuyền, có việc gì ngươi cứ phân phó cho ta.”

Đại Phi đã bị thương nhưng ánh mắt vẫn hung hãn như cũ. Người đi theo liều mạng với hắn đã không còn mấy ai. Trong lòng hắn biết rất rõ ràng, những huynh đệ đã ngã xuống, ba bốn phần mười có lẽ mãi mãi không đứng lên được, nhưng hắn không hề cảm thấy hối hận.
Không có bối cảnh, không có học thức, lại đi lên bằng con đường này, ngươi muốn trở thành người trên người khác cũng chỉ có một cách, mạng giao cho ông trời, còn mình thì đánh đến hoa khai phú quý.
Hiện tại, trong đầu Đại Phi chỉ có một suy nghĩ, cuộc chém giết đã tiến gần đến hồi cuối, hai bên đều đã như nỏ mạnh hết đà, nhưng hắn cho rằng mình còn cách tiếng sấm kia một bước cuối cùng, đó chính là xử lý một Hồng Côn đáng gờm của Hòa Ký.
Hai tay hắn đã bủn rủn, nhưng khóe mắt vẫn liếc nhìn Phi Cơ mặt không biểu cảm đang chém giết như cũ, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Hắn thở ra một hơi, rống to một tiếng rồi vọt đến chỗ Jimmy.

“Phi Cơ.”
Lữ Tư Kiệt tiến gần đến chỗ Phi Cơ, giúp Phi Cơ ngăn chặn công kích đối diện, sau đó đè thấp giọng nói: “Từ nãy đến giờ chúng ta vẫn luôn giữ lực. Bây giờ, chúng ta sẽ phối hợp với ngươi chém chết A Nhạc. Đệ nhất Song Hoa Hồng Côn của Hòa Ký ngoại trừ ngươi ra thì không còn ai.”
“Ta hiểu rồi.”
Phi Cơ một cước đá lăn đám lưu manh đang đối đầu với hắn, lui về phía sau thở hổn hển nói: “Vậy hãy để cho hắn khoác lụa hồng cho Cẩm Tú chúng ta.”
Trong thời khắc liều mạng, Phi Cơ vẫn nói ra được hai chữ Cẩm Tú khiến cho đám người Lữ Tư Liệt phấn chấn tinh thần. Bởi vì bọn hắn biết rõ lần tranh đấu này là vì cái gì.
Cái gì là đầu lĩnh Hòa Ký, cái gì là tranh đấu giữa Đại D và A Nhạc, tất cả chẳng qua cũng chỉ là món ăn khai vị để tập đoàn Cẩm Tú chiếm đoạt Hòa Ký mà thôi.
“Lão Sa.”
Lữ Tư Kiệt chỉ vào A Nhạc nói: “Ngươi giỏi đánh nhau nhất, đừng giữ sức. Ngươi giữ chân hắn, chúng ta sẽ chém chết hắn.”
“Người kia xác thực đủ hung ác.”
Sa Vũ nhìn A Nhạc vẫn như mãnh hổ đằng xa, cắn răng nói: “Ta ngăn không được hắn. Mọi người đồng lòng giết chết hắn.”
Trong năm người cũng chỉ có Lữ Tư Kiệt và Sa Vũ là thuộc hạ cũ của Hải Đông Thanh. Hai người bọn hắn bởi vì thân thủ tốt được Lục Viễn rút đến làm vệ sĩ cho Cẩm Tú. Hai người có thể nói là hung hãn tuyệt luân. Có thể được hai người coi trọng, A Nhạc đúng là Hồng Côn danh bất hư truyền của Hòa Ký năm đó.
Nửa lỗ tai của Đại D đã không biết bay đi đâu, màu chảy đầy nửa gương mặt. Đây chính là hiệu quả một quyền của Lâm Hoài Nhạc, nhưng hắn vẫn cắn răng giữ vững.
Hắn và Lâm Hoài Nhạc là nhân vật cùng thời kỳ. Trước kia, hắn chỉ nghe nói Nhạc Quyền Vương giỏi đánh nhau. Cho đến hôm nay, Đại D mới biết tên gia hỏa nhìn vô hại ngày thường này lại hung hãn đến như thế. Bốn đả tử đi theo Đại D có tới ba người bị A Nhạc đánh hôn mê bất tỉnh, sống chết không biết, nhưng Đại D không hề bận tâm. Bây giờ hắn đang liều mạng ngăn cản công kích như dời núi lấp biển của đối phương.
Hai người đều biết, hiện tại tất cả mọi người chỉ đang chống đỡ một hơi. Khẩu khí này ai nhịn không được người đó sẽ thua. Mà ai thua thì sẽ chết, không còn cơ hội lật bàn.
Sắc mặt Tóc Vàng tái nhợt. Mặc dù hắn đã quấn khăn trắng bàn tay trái rất chặt, nhưng nó vẫn không ngừng chảy máu, khiến cho động tác của hắn chậm hơn ngày thường rất nhiều.
“Chém chết Đại D.”
Tóc Dài giết đến đỏ cả mắt. Hắn tin tưởng vào thực lực của lão đại hơn bất cứ kẻ nào khác. Bây giờ, chỉ cần hắn giúp Nhạc ca thanh lý đám người vây quanh bên cạnh Đại D, Nhạc ca sẽ rất nhanh giết chết Đại D.
Hai thanh vũ khí đâm vào xương sườn Tóc Dài, thanh sắt sắc bén ma sát giữa xương cốt. Cơn đau nhức khiến cho hắn đánh ra một kích hung hãn cuối cùng.
Tay trái hắn ôm cổ một người, vũ khí tay phải đâm vào bụng đối phương. Khi mọi người nhìn thấy Tóc Dài đến trước mặt Đại D, xung quanh Đại D đã không còn một ai: “Nhạc ca, chém hắn.”
Đây là câu nói sau cùng của Tóc Dài ở nhân thế sau khi quen biết A Nhạc ở sân bóng, rồi về sau bởi vì một chai Cocacola mà đi theo Lâm Hoài Nhạc.
Cảnh tượng cuối cùng trước khi hắn nhắm mắt chính là nhìn thấy cả người Lâm Hoài Nhạc lao về phía Đại D.
Tóc Dài đã không còn nhìn thấy toàn bộ cảnh cuối cùng.
Khi Đại D đang tuyệt vọng, Sa Vũ đã kịp thời xuất hiện đứng trước mặt hắn, cái giá phải trả là xương bả vai bị một quyền của A Nhạc đánh lõm xuống, cả người lung lay lui về sau mấy bước, không chống đỡ nổi ngã xuống đất.
“Mẹ kiếp!”
Lâm Hoài Nhạc gầm lên một tiếng, quai hàm như muốn nứt ra. Nếu một quyền vừa rồi không bị cái tên khốn kiếp kia cản lại, bây giờ Đại D đã đi đến một thế giới khác rồi.
Chỉ cần Đại D chết, thắng bại xem như đã phân.
Đám người đi theo hắn chỉ cầu phú quý, ngay lập tức người ngã ngựa đổ. Cho dù có mấy phần tử ngoan cố cũng chẳng lật lên nổi sóng gió gì. Nhưng cơ hội tốt nhất lại bị một người tên Sa Vũ kia cản lại, còn đám người Phi Cơ đã vọt lên. Tất cả mọi người gần như liều mạng. Bọn hắn không thèm nhìn Sa Vũ, cứ thế mà lao thẳng đến Lâm Hoài Nhạc.
“Chúng ta cùng nhau làm thịt hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận