Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 379: Ta sẽ là pháp sư của ngươi cả đời

Chương 379: Ta sẽ là pháp sư của ngươi cả đời
Hai tiếng sau cuộc nói chuyện, Tô Bình Nam nhận được tin Lộ Lộ đã được chuyển đến một bệnh viện khác.
Nhìn Lộ Lộ đang ngồi trên xe lăn với khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ hoe, Tô Bình Nam ngồi xổm xuống, mặc kệ ba mẹ Lộ Lộ đang ở bên cạnh, hắn nắm lấy tay nàng, nói vẻ chân thành:
“Về nhà tĩnh dưỡng cũng tốt.”
Lộ Lộ cắn môi gật đầu, mở to mắt nhìn Tô Bình Nam như muốn khắc sâu nam nhân này trong tâm trí.
Ba mẹ nói rất nhiều điều khiến nàng thực sự không thể từ chối, nàng biết rằng lần này từ biệt cũng chính là vĩnh biệt, nàng sợ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại nam nhân này nữa.
Tô Bình Nam nói tiếp: "Tô Bình Nam tuy không phải người tốt gì, nhưng vẫn là người có trách nhiệm. Ngươi đối xử với ta như vậy làm sao ta có thể phụ lòng ngươi, tĩnh dưỡng cho tốt rồi chờ ta tới đón."
Nhìn vào đôi mắt to không thể tin được của Lộ Lộ, Tô Bình Nam mỉm cười: "Ta sẽ là pháp sư của ngươi cả đời, ta sẽ giữ lời."
Cô gái mỉm cười, sắc mặt tái nhợt mà xinh đẹp động lòng người.
...
Tôn Mạn rời khỏi Thiên Đô gần như cùng lúc với Lộ Lộ.
Đoàn tàu chậm rãi di chuyển, những người bạn đồng hành vẫn đang cười nói vui vẻ, tràn ngập bầu không khí trẻ trung thanh xuân. Tôn Mạn im lặng ngồi dựa bên cửa kính tàu.
Vẫn là phong cách của nam nhân kia, hào phóng và xa hoa, nhóm của các nàng được xếp vào trong số ít mấy ghế ngủ mềm trong khoang tàu.
Tôn Mạn có nhiều cảm xúc lẫn lộn khi nhìn thành phố xa lạ, kỳ dị này dần biến mất khỏi tầm mắt. Trải nghiệm của những ngày ngắn ngủi đó thật khó quên trong suốt quãng đời còn lại của nàng.
Sau cuộc chia ly ngày hôm đó, nàng không bao giờ gặp lại Tô Bình Nam nữa. Nhưng từ vẻ mặt của người tiễn, nàng biết rằng nam nhân đáng sợ kia đã thắng. Khi đưa ra phán đoán này bản thân nàng cũng không nhận ra khuôn mặt thanh tú bất giác lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Những gì nàng lấy đi từ thành phố này không chỉ là ký ức, mà còn là một túi hồ sơ.
Nàng đã xem hồ sơ bên trong, đó là một cửa hàng mặt tiền trong khu phố thương mại sôi động nhất ở quê hương của Tôn Mạn.
Cô gái dù thiếu kinh nghiệm đến đâu cũng biết món quà này quý giá đến nhường nào.
Một cửa hàng nuôi ba thế hệ.
Món quà từ nam nhân này rất tục nhưng rất thực tế.
Làm bạn với Cẩm Tú, cuộc sống của ngươi sẽ suôn sẻ.
Lời nói của nam nhân lại vang lên bên tai Tôn Mạn, rồi chìm trong tiếng gầm rú của đoàn tàu đang chạy về phía xa.

Biệt thự Minh Nguyệt Hồ.
Lý Lạc Nhiên đợi suốt ba ngày.
Trong ba ngày, Lý Lạc Nhiên không nhờ đến sự giúp đỡ của bất kỳ ai, tự mình dọn dẹp toàn bộ căn biệt thự từ trên xuống dưới.
Theo cách nói của nàng, như vậy sẽ làm ngôi nhà này có hương vị của nàng.
Trong ba ngày qua, Lý Lạc Nhiên cảm thấy hạnh phúc nhất là dù Tô Bình Nam có bận rộn đến đâu hắn cũng sẽ trở về đúng giờ, sau đó ăn hết bữa ăn mà nàng nấu một cách ngon lành.
Lúc ra đi, mặc kệ đám người ra vào sân bay, Lý Lạc Nhiên chủ động hôn Tô Bình Nam, hai mắt đột nhiên đỏ ửng.
Cô gái ôm Tô Bình Nam thật mạnh, sau đó nói nhỏ vào tai Tô Bình Nam một câu: "Nếu là ta, ta sẽ làm tốt hơn nàng. Ta sợ mất ngươi hơn sợ bom nổ."
Trên đời không có chuyện gì là không thể lộ ra ngoài, Lý Lạc Nhiên vẫn nghe nói về vụ náo động ở sân bay, nhưng nàng chịu đựng và không bao giờ hỏi tới.
Khi họ chia tay, Lý Lạc Nhiên nói vì nàng luyến tiếc, dấu ấn của Tô Bình Nam trong lòng nàng quá sâu đậm, nàng không thể dứt bỏ được.
Không đợi Tô Bình Nam lên tiếng, Lý Lạc Nhiên nói tiếp: "Tay nghề nấu nướng của ta tốt không? Ngươi đã nói với ta sẽ ăn cơm ta nấu cả đời."
Tô Bình Nam gật đầu.
Trên máy bay, Lý Lạc Nhiên hơi mệt mỏi ngồi vào chỗ, Đinh Đồng bên cạnh lại do dự.
“Ta biết ngươi muốn nói gì.”
Lý Lạc Nhiên hờ hững nói: "Vương miện hắn đã trao cho ta, ta sẽ chứng minh cho mọi người thấy ta có khả năng đội nó.”
Trước khi máy bay cất cánh, điện thoại của Lý Lạc Nhiên đổ chuông, đó là Tô Bình Nam gọi đến.
“Ta thích ăn món ăn Sơn Đông, ngươi có hứng thú học thêm để bồi dưỡng tay nghề nấu ăn không?”
Ngay lập tức Lý Lạc Nhiên vui mừng như một đứa trẻ: "Tay nghề nấu ăn của bản cô nương thiên tư trác tuyệt, lần sau gặp nhau ta sẽ nấu cho ngươi ăn.”

Lý Lạc Nhiên đi rồi.
Mộ Dung Thanh Thanh đến.
Tô Bình Nam đã cho Mộ Dung Thanh Thanh đủ kiên nhẫn và thời gian, nhưng Mộ Dung Thanh Thanh không muốn tiếp tục ở lại.
Nữ nhân này có một sức sống mạnh mẽ như một con gián, sự hồi phục nhanh chóng khiến ông chủ Trịnh hết sức kinh ngạc.
Đúng một tháng sau, Mộ Dung Thanh Thanh nhất quyết muốn xuất viện, mặc cho y tá có nói nghiêm trọng thế nào, Mộ Dung Thanh Thanh cũng chỉ cười lắc đầu.
Ở cùng Mộ Dung Thanh Thanh hơn một tháng, cô y tá nhỏ đã hiểu tính cách Mộ Dung Thanh Thanh, không còn sợ nàng nữa.
Tống Chân Chân thấy xung quanh yên tĩnh thì lặng lẽ nói nhỏ: "Nếu ngươi ở lại thêm vài ngày nữa, kẻ xấu kia sẽ tốn nhiều tiền hơn. Đừng làm lợi cho hắn."
Mộ Dung Thanh Thanh cười ngã tới ngã lui, vỗ về cô y tá nhỏ đang mờ mịt, nghiêm giọng nói: "Nếu sau này ngươi có bạn trai, hãy nói cho hắn biết tỷ tỷ ngươi là Mộ Dung Thanh Thanh của Hải Đông Thanh."
Nói đến đây, Mộ Dung Thanh Thanh đột nhiên dừng lại, sau đó nói tiếp: "Mộ Dung Thanh Thanh của tập đoàn Cẩm Tú."
“A!”
Một tháng nay, cô y tá nhỏ cùng chung mối thù, nói xấu Tô Bình Nam nhiều lần, kết quả là đồng đội của nàng đột ngột trở mặt đi theo kẻ thù mà nàng không thể giải thích được, khiến nàng nhất thời không kịp phản ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận