Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2102. Trợ thủ rất đắc lực



Chương 2102. Trợ thủ rất đắc lực




Vào mười một giờ bốn lăm phút tối, một chiếc Boeing 747 hạ cánh êm ái xuống đường băng của sân bay Kyoto.
Mười lăm phút sau, một thanh niên mặc vest xanh nhạt từ trong đám đông bước ra khỏi cánh cửa tự động của sân bay.
Không một ai biết thanh niên này đến đây đại diện cho điều gì.
Sau khi Tô Bình Nam bước ra khỏi sân bay, hắn không bị đám đông vây quanh như ở trong nước, khu vực đón khách ở sân bay náo nhiệt này không có ai đến đón.
Tô Văn Văn và Otomo Sanwa biết rất rõ lần này ông chủ đến đây thông qua con đường kinh doanh chính thống. Vì vậy bọn hắn không tiện đến đón ở sân bay, hơn nữa gần đây hai người bọn hắn đã gây ra rất nhiều chuyện, đương nhiên không đến là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng không có người của Toshiba đến sân bay đón, việc này có vẻ hơi lạ. Bởi vì sân bay Haneda chỉ cách trung tâm thành phố Kyoto sáu mươi kilomet.
“Người Đông Doanh tuy kiêu ngạo nhưng rất chú trọng trong tiểu tiết.”
Không giống sự bất mãn của những thuộc hạ, Tô Bình Nam rất bình tĩnh: “Không đến sân bay đón chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, bọn hắn không muốn bán. Công ty Toshiba quá lớn, tất nhiên có nhiều phe phái, có thể có sự biến động trong ban quản lý.”
“Khả năng thứ hai là có người muốn giành việc làm ăn của chúng ta, nên đã dùng phương thức ngáng đường này để chọc tức chúng ta.”
Nam nhân xua tay, tức thì mọi sự tức giận đều lắng xuống.
“Ta sẽ cho người điều tra rõ ràng.”
Mặc dù đang ở xứ sở hoa anh đào, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là khi Tô Bình Nam nói ra lời này, tất cả thuộc hạ không một ai nghĩ rằng nam nhân này đang nói quá.
Trong vụ thu mua này, những người đi theo Tô Bình Nam hầu hết đều là tinh anh trong kinh doanh, nhưng những người này cũng không hề nghi ngờ lời nói của Boss, có thể thấy hình ảnh toàn năng biết mọi thứ của Tô Bình Nam đã ăn sâu như thế nào trong tâm trí bọn hắn.
...
“Tô tổng, ta là người thường xuyên liên lạc với đối phương, vì vậy việc này ta phải chịu trách nhiệm, bây giờ ta sẽ lập tức gọi điện hỏi đối phương đã chuẩn bị khách sạn ở đâu cho chúng ta.
Nụ cười của Văn Tiểu Địch có chút khó coi.
Mặc dù cô gái biết sự việc này không phải lỗi ở mình, hơn nữa việc liên lạc với đối phương vẫn rất thuận lợi, nhưng bây giờ không phải là lúc tìm kiếm lý do.
Sai thì phải nhận, bị đánh vẫn phải đứng thẳng.
Gần mực thì đen gần đèn thì rạng, Văn Tiểu Địch đã tiếp xúc với rất nhiều người thô bạo ở Cẩm Tú, vì vậy cô gái không tìm bất cứ lý do gì để giải thích.
Khi điện thoại của nam nhân vang lên, Tô Bình Nam lắc lắc ngón tay, cô gái với khuôn mặt tái nhợt ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Biết rồi, hi vọng cảnh đêm nhìn từ trên cao xuống sẽ đẹp, có thể làm cho tâm trạng của ta tốt hơn chút.”
Tô Bình Nam nói nhỏ vài câu rồi cúp điện thoại, sau khi suy nghĩ vài giây, nam nhân nhìn sang Văn Tiểu Địch: “Ta biết tâm ý của ngươi. Hiện tại một trong những chi nhánh của chúng ta ở Kyoto có một khách sạn ở đây, ngươi có muốn tự mình đi trước để giải quyết vấn đề này không?”
“Biết tâm ý của ta?”
Văn Tiểu Địch đầu tiên là nghi ngờ, sau đó có chút kinh ngạc mà gật đầu, vẻ mặt lo lắng biến thành vui mừng: “Ta nhất định sẽ làm tốt.”
Tô tổng quả nhiên không tức giận, cô gái hiểu ý ông chủ của mình, đây là lần đầu tiên nam nhân cho nàng tiếp xúc gần với mạng lưới ngầm khổng lồ của Cẩm Tú.
Việc này đại diện cho điều gì?
Đại diện cho việc Tô tổng đã cho phép mình tìm hiểu về mạng lưới này, hoặc là tìm hiểu về việc quản lý người và công việc trong mạng lưới này. Khoảng cách mình trở thành thư ký thực sự của hội đồng quản trị tập đoàn Cẩm Tú không còn xa nữa.
Văn Tiểu Địch cảm thấy rất vui, một cảm giác vui sướng khi ước nguyện trong lòng sắp thành hiện thực. Việc này cũng dẫn đến nàng không nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Tô Bình Nam.
“Còn chưa được xem phong cảnh của xứ sở hoa anh đào, nên ta không cần phải vội.”
Sau khi gửi địa chỉ trên điện thoại cho cô gái, Tô Bình Nam phất tay ra hiệu cho Văn Tiểu Địch rời đi trước, thậm chí nam nhân còn ngăn cản Đỗ Thạch định đi theo.
“Nơi này nàng không quen, không cần ta đi theo thư ký Văn sao?”
Nhìn bóng lưng Văn Tiểu Địch dẫn theo trợ lý rời đi, Đỗ Thạch gãi đầu, nghi hoặc nói.
“Ta muốn xem sự gan dạ và khả năng ứng phó của nàng.”
Tô Bình Nam lắc đầu: “Tiểu Địch là việc trong văn phòng quá lâu, giống như hoa trong nhà kính, để cho nàng thật sự thấy được một vài thứ cũng tốt.”
Trong mắt nam nhân lộ ra một chút dịu dàng hiếm thấy: “Nàng có thể coi là một thiên tài, nhưng chưa chắc đi cùng với chúng ta đến cùng.”
Các thủ đoạn tàn ác của yakuza xứ sở hoa anh đào có thể không xếp số một trên thế giới, nhưng giọng điệu và hình xăm trên khắp cơ thể của những tên này lại làm người ta phải khiếp sợ.
Nam nhân muốn xem sự gan dạ và năng lực ứng biến của một cô gái trong tình huống không phòng bị này như thế nào!
Nếu như cô gái sở hữu những phẩm chất của Tô lão tứ và không muốn rời khỏi Cẩm Tú, vậy thì hắn sẽ tiếp tục mang nàng theo.
Dù nói thế nào, một Văn Tiểu Địch trưởng thành quả thực sẽ là một trợ thủ rất đắc lực.

Văn Tiểu Địch thực sự rất thông minh.
Thông thạo tiếng Nhật giúp việc di chuyển của nàng rất thuận lợi, cô gái nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài cửa sổ, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.
Bởi vì cô gái nhận ra rằng boss dường như đã có ý đáp ứng yêu cầu của nàng. Về việc Tô Bình Nam nói sau này sẽ có của hồi môn hậu hĩnh khi lấy chồng?
Văn Tiểu Địch âm thầm tỏ ra khinh bỉ.
Nam nhân đó có sức mạnh rất đáng sợ, nhưng ở một khía cạnh nào đó hắn lại giống như một tên ngốc.
“Tên ngốc...”
Cô gái lẩm bẩm một mình: “Người nghĩ ra từ này thực sự rất giỏi, nó thực sự không thể nào thích hợp hơn.” Hết chương 2102.



Bạn cần đăng nhập để bình luận