Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 822: Ta sẽ giúp ngươi tìm người

Chương 822: Ta sẽ giúp ngươi tìm người
Đầu tiên lão Vương cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó lấy điện thoại ra. Bởi vì hiện tại hắn không thể đến chỗ đoàn xe của Tô Bình Nam thông báo, mà bản thân lại không có phương thức liên lạc của Tô Bình Nam, cho nên hắn suy nghĩ chốc lát rồi bấm số của Lý Bản.
"Alo?"
Khi giọng nói của Lý Bản vang lên trong điện thoại, lão Vương biết rằng từ giờ khắc này mình không còn đường lui.

"Ta biết rồi."
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lý Bản, Tô Bình Nam sầm mặt nhìn tuyết rơi lả tả bên ngoài cửa xe, thản nhiên cất lời: "Tên cảnh sát kia đã báo cáo xe của chúng ta có vấn đề, hắn nghi ngờ ngươi ở trên xe."
Sắc mặt Quách Quang Diệu xanh mét, ánh mắt hung ác.
"Nam ca, ta sẽ xuống xe. Bão tuyết lớn như vậy, chưa chắc bọn hắn có thể phát hiện ra ta."
"Không cần."
Tô Bình Nam cười gằn, ánh mắt kiệt ngạo: "Cẩm Tú hiện giờ không còn là Cẩm Tú mà bọn hắn có thể tùy tiện lên xe kiểm tra. Cố Thanh Tùng muốn kiểm tra thì phải tìm ra một lý do."
"Chẳng phải hiện tại đang kiểm tra sao?"
Quách Quang Diệu nói tiếp: "Vừa hay đối phương có thể bắt tay từ điểm này."
Tô Bình Nam châm xì gà, ánh mắt tràn đầy coi thường và tự tin: "Vậy thì khiến cho bọn hắn không còn cái cớ này."
"Nam ca, ý của ngươi là?"
"Bọn hắn không tìm thấy không có nghĩa là chúng ta không tìm thấy."
Tô Bình Nam cười khẩy: "Tuyến đường này đi Ô thành, đoàn xe của công ty của chúng ta chiếm ba phần, mấy đội xe lớn còn lại cũng chỉ có mấy nhà kia."
"Có tiền mua tiên cũng được."
Tô Bình Nam ngả người ra sau, phun ra một vòng khói: "Tiền bạc sẽ cho bọn hắn đủ động lực."

"Chỉ là suy đoán, không có chứng cứ?"
Vẻ mặt Cố Thanh Tùng âm tình bất định.
Đối với hắn mà nói, sự việc hơi khó giải quyết. Vốn dĩ hai bên hợp tác rất thuận lợi, về mặt lợi ích, thủ đoạn của Tô Bình Nam quả thật rất cao minh.
Cố Thanh Tùng rất hài lòng về điểm này.
Nhưng khổ nỗi Quách Quang Diệu lại xảy ra chuyện vào thời điểm mấu chốt, dẫn đến lời đồn ầm ĩ khắp nơi, để lại một khoảng tối trên con đường sự nghiệp sáng sủa của hắn.
Nhị thúc Cố Vân Hải và những người cầm quyền của Cố gia đã bày tỏ thái độ rõ ràng.
Đó là có thể bắt người, nhưng tuyệt đối không thể hoàn toàn trở mặt với tập đoàn Cẩm Tú vào lúc này.
Nói cách khác, hai bên có thể ngầm đấu đá, nhưng không được để lộ ra ngoài. Bởi vì làm như vậy thì mất nhiều hơn được. Hơn nữa, kẻ tung tin đồn chắc hẳn cũng có ý ngồi xem hổ đấu.
Cố Thanh Tùng đã suy nghĩ rõ ràng về cái lợi và cái hại trong việc này.
Cho dù ngày hôm nay Quách Quang Diệu thật sự ở trên chiếc xe kia, hắn cũng không thể bắt người từ trên xe của Tô Bình Nam.
"Ngươi đi kiểm tra, ta không đi được. Nhưng phải chú ý cách thức, dù sao tập đoàn Cẩm Tú cũng có cống hiến to lớn cho nền kinh tế Ô thành, không thể đắc tội."
Cố Thanh Tùng đưa ra quyết định.
Hắn là một người có dục vọng kiểm soát rất mạnh và cũng vô cùng thông minh, hành động mờ ám của đám cấp dưới không thể giấu được hắn. Hắn biết rõ nếu như Chương Lực thật sự hạ quyết tâm bắt người thì đã sắp xếp xong tất cả từ lâu rồi, tuyệt đối không tới đây xin chỉ thị làm lãng phí thời gian.
"Ta hiểu rồi."
Chương Lực cũng thở phào.
Quan hệ giữa hắn và Cẩm Tú khá sâu sắc, hắn cũng nợ ân tình của Quách Quang Diệu. Ai cũng là kẻ lõi đời, nghe Cố Thanh Tùng nói vậy, hắn lập tức hiểu ý ông chủ Cố cũng không muốn trở mặt.
...
Lưu Kiến vẫn luôn thấp thỏm không yên.
Hắn nhìn chằm chằm đoàn xe của tập đoàn Cẩm Tú. Hắn không tài nào hiểu nổi tại sao đội trưởng Chương không lập tức phong tỏa hiện trường xung quanh đoàn xe, đề phòng kẻ tình nghi chạy trốn.
Nhưng may mà đoàn xe vẫn luôn đứng im trong gió tuyết, không có kẻ nào xuống xe. Vì vậy khi thấy đội trưởng Chương dẫn theo ba bốn đồng nghiệp xuất hiện, hắn lập tức đi theo.
Cảnh tượng tiếp theo khiến tất cả đồng nghiệp ở đây, bao gồm cả hắn, đều suốt đời khó quên.
"Chào Tô tổng. Trùng hợp ghê, ngài đi Ô thành làm việc sao?"
Sau khi mấy người Chương Lực tới gần, Tô Bình Nam không xuống xe mà chỉ hạ cửa sổ xuống để lộ một khe hở, đồng thời nghiêng người về phía trước chặn tầm mắt những người khác nhìn vào trong xe.
"Rất trùng hợp."
Tô Bình Nam không giấu sự bất mãn của mình, ánh mắt lia thẳng vào người Lưu Kiến đứng yên một bên. Ánh mắt hung ác đó khiến Lưu Kiến bất giác dời mắt sang chỗ khác.
"Vẫn chưa tìm được người sao?"
Tô Bình Nam lạnh lùng hỏi.
"Vẫn chưa."
Chương Lực trả lời: "Gió tuyết quá lớn, đối phương lại quen thuộc địa hình, cho nên rất khó khăn."
"Ta rất vội, vì vậy ta sẽ giúp ngươi tìm người."
Lời nói của Tô Bình Nam nằm ngoài dự liệu của Chương Lực. Hắn sửng sốt thấy rõ, sau đó mới thận trọng hỏi: "Giúp thế nào?"
Vẻ mặt Tô Bình Nam bình tĩnh: "Bảo tài xế tìm giúp. Xe tải chạy trên con đường này có tới ba phần làm việc cho tập đoàn Cẩm Tú, các đội xe vận chuyển khác cũng có chút giao tình với tập đoàn Cẩm Tú. Truyền tin tức xuống dưới, tìm được người sẽ thưởng lớn, Cẩm Tú chi."
Chương Lực ngu người luôn, những người phía sau hắn bao gồm cả Lưu Kiến cũng lộ vẻ khó tin.
Ai cũng biết Tiểu Hồng Bào là người giàu nhất Thiên Nam, sở hữu rừng vàng biển bạc. Nhưng bọn hắn không tài nào tưởng tượng nổi đoàn xe nhìn không thấy điểm cuối này đều có liên quan đến việc làm ăn của Tiểu Hồng Bào.
Tô Bình Nam vẫn trưng ra vẻ mặt vô cảm: "Ta đã gọi điện cách đây năm phút, chắc là lúc này người của các đoàn xe đã nhận được tin tức."
"Ta bị cảm, không nói chuyện nữa."
Tô Bình Nam gật đầu với Chương Lực, cửa xe chậm rãi khép lại, để lại nhóm người bên ngoài ngơ ngác nhìn nhau trong gió tuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận