Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1391. Lão tử vô tội



Chương 1391. Lão tử vô tội




Hết thảy đều toang rồi!
Trong đầu Cao Gia Thanh chỉ có một ý nghĩ này. Trong lúc hồn bay phách lạc, nam nhân đã đánh mất cơ hội cuối cùng ngăn cản sự việc phát triển.
Sau này, vô số lần hắn nhớ lại cảnh tượng ngày hôm nay. Cách làm chính xác nhất lúc đó là bắn mấy tên liều mạng cầm đầu không chút lưu tình mới phải.
Kẻ nào ló mặt ra thì đánh chết kẻ đó!
Tiếc là không có nếu như.

"Chúng ta nhiều người như vậy, cớm không dám nổ súng đâu."
Trong đám người Hòa Ký có người dẫn đầu hô: "Chém đi, chém lũ khốn Thập Tứ Thủy để báo thù cho Đại Thiên Tử ca!"
Đại Thiên Tử chết, Mark tóc vàng trở thành người dẫn đội. Nam nhân kích động đến độ toàn thân run lên.
Hắn đã từng nghĩ khi nào mình có thể thượng vị, nhưng không ngờ tên khốn Đại Thiên Tử lại chết nhanh như vậy!
Bây giờ muốn thượng vị thì phải làm sao?
Đơn giản!
Chém chứ còn gì nữa! Dùng thất bại của Xuy Thủy Mẫn bên Thập Tứ Thủy làm hòn đá kê chân cho mình thượng vị! Một tên tứ nhị lục Hòa Ký dẫn người cắm cờ ở địa bàn của Thượng Hải Tử thành công, vậy thì không ai có thể cản trở tiền đồ của mình!
Về chuyện sau này cớm có ghim mình không?
Cái rắm!
Mình làm việc cho nhân vật lớn, hiện giờ đám người nước ngoài còn ước gì càng đánh càng tốt ấy chứ. Huống chi đây là cuộc hỗn chiến giữa mấy nghìn người, Mark không tin đối phương có thể làm gì mình. Tham gia hoạt động xã hội đen thôi mà, tư liệu về hắn chất dày nửa mét ở Lục Phiến Môn kia kìa, nhiều thêm một cái cũng chẳng sao.
Có Mark tiên phong, đám người phía sau hắn xông về phía đối diện như thủy triều, thậm chí có mấy kẻ có chuẩn bị đã đốt bình xăng ném sang bên kia.
Ngọn lửa bùng lên, khói dày cuồn cuộn.
Nhìn từ trên không trung xuống, người của hai bên hung hăng đánh nhau như hai con thú lớn, tiếng gào thét rung trời. Đây là lần đầu tiên hai tổ chức lâu năm này va chạm lớn như vậy, có khí thế của cuộc chiến vũ khí lạnh.
Điều khiến người ta kinh ngạc là khu vực chính giữa chỗ mấy chục công an đang căng thẳng đã bị hai phe cố ý né tránh, trở thành khu vực trống duy nhất trong cuộc hỗn chiến.

"Sếp Cao, phải làm sao đây?"
Cảnh sát nữ duy nhất trong mấy đội là Thiệu Kỳ Kỳ tái mét mặt mày, nhìn Cao Gia Thanh sắc mặt xanh mét.
"Trông chừng bên cạnh xe đột kích, chờ bọn hắn đánh xong."
Cao Gia Thanh cảm thấy vụ việc nhất định có nguyên nhân sâu xa mà hắn không đoán ra. Nếu không, hai băng đảng sẽ không điên cuồng như vậy.
Ánh mắt nam nhân lạnh lùng: "Gọi về trụ sở chính xin trợ giúp."

Bao Đạt Minh đến chết cũng không hiểu nổi vì sao trong tay mình tự dưng mọc ra một khẩu súng. Cơ thể mập mạp của hắn nặng nề ngã xuống đất, co giật không ngừng, sau đó nghe thấy vô số bước chân người lộn xộn vang lên bên cạnh.
Kế tiếp là tiếng gào thét, tiếng hô giết đinh tai nhức óc. Không có ai quan tâm đến thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi này sắp mất mạng.
Bao Đạt Minh làm côn đồ đã mấy năm, trước giờ luôn nhát gan sợ phiền phức, hễ gặp chuyện là làm rùa đen rụt đầu, chỉ cầu bình an.
Lần này hắn đến đây chỉ vì chi phí mỗi người một nghìn tệ. Vì vậy Bao Đạt Minh hết sức vui vẻ, thậm chí đã nghĩ xong đi ăn khuya ở đâu.
Đừng thấy hắn nhát gan mà lầm, vẫn có chút khôn vặt đấy.
Theo phán đoán của Bao Đạt Minh trong nhiều năm qua, thường thì tám chính mươi phần trăm là không đánh. Ra ngoài lăn lộn giang hồ, nguy hiểm thật sự là chuyện diễn ra trong vô hình.
Hắn chỉ nhớ lúc đó hắn đang nhàm nhán hút một điếu Hồng Vạn, đột nhiên có một tên đi đứng kỳ quái tới bên cạnh hắn, còn nhếch miệng cười với hắn.
Mũ lưỡi trai đè thấp, chỉ có thể nhìn thấy đối phương đi đứng bất tiện. Có điều hắn nhìn thấy răng của đối phương rất trắng.
"Đè mũ thấp như vậy làm gì, không thể gặp người à?"
Bao Đạt Minh cất giọng khinh bỉ: "Một tên què như ngươi cũng đi kiếm chút tiền này, ngươi còn mặt dày hơn ta."
Đối phương không nói gì, rất kiệm lời.
Bao Đạt Minh không tha cho đối phương, vẫn lải nhải dạy bảo đối phương ra ngoài kiếm tiền phải làm thế nào để khiến mình trông tự nhiên hơn.
"Là ngươi vậy."
Nam nhân què chân nói tiếng quốc ngữ, sau đó tiếng súng vang lên. Bao Đạt Minh ở bên cạnh thậm chí còn không nhìn thấy nam nhân rút súng ở đâu ra.
"Mẹ kiếp, ngươi..."
Bao Đạt Minh giật mình, còn chưa tỉnh táo lại thì trong tay đã tự dưng có thêm một món vũ khí, sau đó bị người phía sau đẩy mạnh.
Hắn lảo đảo suýt ngã. Đến khi đứng vững hắn mới phát hiện mình dsang đứng ở vị trí bắt mắt nhất, hơn nữa ánh mắt của mọi người đều đang đổ dồn vào tay hắn.
"Không phải ta... Các ngươi có thấy không, không phải ta thật mà."
Trong lòng sợ hãi, nhưng lúc này hắn liếc thấy cái tên đội mũ lưỡi trai kia nhanh chóng biến mất trong đám đông dưới sự che chắn của mấy người khác.
"Chết tiệt, lão tử vô tội!"
Bao Đạt Minh rơi vào bóng tối, ý nghĩ cuối cùng của hắn vô cùng kỳ lạ: "Tốt xấu gì lão tử cũng trở thành người nổi tiếng."

"Phi Cơ, ra lệnh cho người của ngươi dừng lại."
Trong Lục Phiến Môn ở Loan Tử, Hoàng Văn Bân cấp tốc chạy tới, hiển nhiên hắn gặp phải áp lực không nhỏ.
"Chuyện gì thế?"
Phi Cơ đang ghi lại quá trình mình bị cướp. Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt.
"Ngươi đừng giả ngu với ta. Đại Thiên Tử chết rồi, đám người dưới trướng ngươi điên rồi. Giờ không khống chế cục diện được nữa, ngươi không muốn tất cả địa bàn của Hòa Ký bị ta kiểm tra ba lần một ngày thì cứ làm theo lời ta nói."
"Ta chưa nhận được tin tức."
Phi Cơ vẫn tỉnh rụi: "Hòa Ký là tổ chức như thế nào, ngươi biết rõ hơn ta. Đàn em muốn làm việc, người không biết gì đều xin chỉ thị từ lão đại là ta."
Nam nhân nháy mắt với Chung Hân Như như đứa bé tò mò quan sát mình: "Về phần Đại Thiên Tử, hắn chết là tốt nhất. Trước giờ hắn không nghe lời ta, tại sao ta phải giúp hắn?"
Nữ hài vừa nhậm chức lập tức hoảng sợ, né xa hiện trường. Hết chương 1391.



Bạn cần đăng nhập để bình luận