Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1306. Michael Barry



Chương 1306. Michael Barry




Ở một thời không khác, Google đã đạt đến con số tám trăm tỷ đô la Mỹ.
Tám trăm tỷ.
Tài sản của một đất nước cũng không thể so sánh được, ngay cả một số quốc gia vừa và nhỏ cũng không có nhiều tài sản như vậy.
Vậy vì sao Tô Bình Nam lại không làm?
Màu da, quốc tịch đều là vấn đề.
Khi một doanh nghiệp đạt đến một quy mô và tầm cao nhất định, nó không chỉ là một doanh nghiệp đơn thuần.
Bản chất của Google xác định rằng Tinh Điều quốc sẽ không bao giờ cho phép người điều hành là một người Hạ quốc da vàng.
Cũng không khó hiểu.
Tương tự, Hạ quốc cũng không để tóc của mình nằm trong tay một tên tóc vàng Tinh Điều quốc.
Huống chi ăn một mình không mập.
Chiếc bánh tám trăm tỷ sao không nhường cho những con sói ở Phố Wall một chút chứ?
Tám trăm tỷ, có thật là tám trăm tỷ không?
“Tiên sinh, ngươi dự định đầu tư như thế nào?”
Đầu óc hai người đều trở nên sôi trào, Brin nói: “Thuật toán này mặc dù rất tốt, nhưng chúng ta còn chưa thăm dò triển vọng kiếm tiền của nó.”
“Sáu triệu.”
Tô Bình Nam nói ra một con số khiến cả hai ngạc nhiên, "36% cổ phần và 50% quyền sở hữu bằng sáng chế động cơ độc quyền.”
“Nhưng ta có hai điều kiện.”
Thấy hai người ngẩn ra, Tô Bình Nam mỉm cười nhấp một ngụm cà phê, tiếp tục nói: “Điều kiện đầu tiên, tất cả tài chính chiến lược của công ty các ngươi sau này đều phải do quỹ Bàn Cổ dẫn dắt.”
Quỹ Bàn Cổ, một quỹ tư nhân khác do Tô Bình Nam đăng ký ở quần đảo Cayman, vốn cổ phần phức tạp, có thể coi là một lối thoát khác cho hắn.
“Thứ hai, điểm mấu chốt để quỹ Bàn Cổ chấp nhận pha loãng cổ phiếu là 20%, điều này nhất định phải được xác nhận.”
Tô Bình Nam vừa cười vừa nói.
“Thành giao.”
Brin là con cưng của thời đại, hắn lập tức đưa ra quyết định.
“Hợp tác vui vẻ. Tiếp theo, với tư cách là đối tác, ta sẽ cho các ngươi một gợi ý.”
Tô Bình Nam mỉm cười. Hắn biết mình đã tiến một bước dài: “Muốn thành công, công ty quản lý nhất định phải đa chiều. Vận hành, sản phẩm, tiếp thị nên giao cho người chuyên nghiệp.”
Hai người gật đầu.
“Một chuyện cuối cùng.”
Tô Bình Nam nhận hai phần văn kiện mà Aston Dell đưa đến, đặt trước mặt hai người bọn hắn: “Ta tặng các ngươi hai món đồ nhỏ làm quà. Bởi vì ta hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn bè.”
Brin và Page tò mò mở ra.
Hợp đồng mua du thuyền nhỏ đã được ký tên của công ty Hà Lan FORTK đang ở trước mặt.
Cả hai đều là những người đam mê chèo thuyền và bọn hắn biết giá của chiếc du thuyền này là 360.000 USD, rất đắt.
“Đừng do dự nữa.”
Tô Bình Nam vừa cười vừa nói: “Đối đãi với bạn bè, ta luôn khẳng khái.”
Thời gian của nam nhân rất gấp. Sau khi trải qua một đêm với Ninh Khả, ngày hôm sau hắn gặp Dương Chí Viễn tinh thần hăng hái, tưởng chừng như hai người khác nhau.
“Tô tiên sinh, chúng ta thành công rồi.”
Thay vì chiếc áo phông kẻ sọc mà các lập trình viên yêu thích, Dương Chí Viễn trong trang phục lịch sự ra dáng một nam nhân thành đạt.
Giác quan của hắn đối với Tô Bình Nam rất tốt. Đối phương chưa bao giờ hỏi về những chi tiết của Yahoo. Điều này khiến cho nam nhân có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ rất vui vẻ.
“Đúng vậy, chúng ta đã thành công nhưng mới được một nửa.”
Tô Bình Nam nhìn Dương Chí Viễn đang đắc chí: “Ngươi phải luôn khiêm tốn khi làm Internet, bởi vì nó là ngành duy nhất có thể sánh ngang trên chiến trường.”
“Cái gì?”
Dương Chí Viễn hơi nghi hoặc một chút.
“Chiến trường vẫn có thể chiến đấu hoặc đầu hàng để sinh tồn, nhưng trong ngành này chỉ có những kẻ độc quyền mới có thể tồn tại. Mức độ tàn nhẫn nằm ngoài sức tưởng tượng của ngươi.”
Tô Bình Nam phun ra một làn khói xanh: “Câu nói này là hồi báo của ta dành cho sáng tạo lợi nhuận của ngươi.”

Michael Barry người bê bết máu, xụi lơ thở hổn hển trên chiếc ghế dài ngoài hành lang bệnh viện, nhìn qua không hề có tư thái của một nhân tài có trong tay một quỹ hàng tỷ ở một thời không khác.
Ở một thời không khác, nam nhân này có thể làm bốc hơi 7% tài sản của một công ty trị giá một trăm tỷ đô la bằng cách nói giá cổ phiếu của Tesla là vô lý.
Có thể thấy được uy danh của hắn rất hiển hách.
Trong cuộc khủng hoảng cho vay năm 2008, nam nhân này đã thắng tất cả các ngân hàng, chỉ những người đứng trên xương máu mới có thể được tôn trọng.
Mùi máu khiến Barry cau mày.
Đây không phải máu của hắn. Là một bác sĩ nội trú, sơ cứu và cầm máu là việc hắn thường xuyên làm nhất. Hôm nay liên tiếp ba vụ tai nạn xe cộ, mười bốn người bị thương khiến hắn gần như không thể thẳng lưng.
Hắn không thích kiểu sống này.
Không thích là một chuyện, nhưng vẫn phải tiếp tục, bởi vì con người vẫn phải sống.
Bị mất mắt trái, có xu hướng tự kỷ, hắn rất khó tìm được việc làm trong lĩnh vực tài chính, mặc dù sự nhạy cảm với những con số và quan điểm của hắn đối với một số sản phẩm tài chính và chứng khoán được nhiều người công nhận, nhưng vẫn có rất ít người sẵn sàng sử dụng ý kiến của hắn.
Vì vậy, hắn chỉ có thể tham gia vào công việc khó giành được này, dù sao hắn đã có được giấy phép y tế, và công việc này có thể giải tỏa rất nhiều áp lực nợ nần cho hắn.
Bây giờ Michael Barry là một kẻ bần hàn trắng tay, tổng tài sản của hắn là số âm. Hắn sống trong một căn nhà thuê tồi tàn và nợ một khoản vay sinh viên năm đó, mỗi tháng cần 680 đô la Mỹ để trả nợ.
Nếu có bất cứ điều gì làm cho nam nhân này hạnh phúc, thì đó chắc chắn là thời gian trên máy tính sau mười hai giờ làm việc của hắn.
Dù mệt mỏi đến đâu, hắn sẽ dành bốn giờ mỗi ngày để nghiên cứu tài chính, chứng khoán và mọi thứ hắn thích. Không ai có thể làm việc mười sáu giờ một ngày trong nhiều năm, nhưng nam nhân này đã làm được.
Đây có thể là một trong những lý do khiến Tần Tử Khâm vô cùng ngưỡng mộ Michael Barry. Hết chương 1306.



Bạn cần đăng nhập để bình luận