Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 597: Giang hồ bốn bể đều là huynh đệ

Chương 597: Giang hồ bốn bể đều là huynh đệ
“Ngươi đang nói đùa à?”
Lưu Thông liếm bờ môi khô khốc của mình, giọng điệu âm tàn.
Quân sư Tô bên cạnh nhìn thấy, đổ mồ hôi lạnh ướt cả người. Hắn biết Phì Hoa cực kỳ tuân thủ quy củ, phong cách hành sự ngày thường thuộc loại nếp cũ đã biến mất. Hắn vạn lần không nghĩ đến Phì Hoa lại phạm sai lầm vào lúc này.
“Không có.”
Phì Hoa chân thành nói: “Lời thề thứ ba của Hồng Môn, đối đãi không nghĩa tình với huynh đệ đồng môn tỉnh ngoài, chết dưới vạn đao.”
“Đệt con mẹ ngươi.”
Lưu Thông quát to một tiếng, đầu gối đá vào bụng Phì Hoa. Phì Hoa bị đau, cả người cong thành hình con tôm.
“Bốp.”
Một tiếng vang trầm, một tên đàn em của Lưu Thông tiện tay nhặt một cây gỗ đánh vào trán Phì Hoa, máu màu đỏ sậm lập tức chảy xuống.
“Quân sư Tô, mau dẫn người kia đi. Nếu không, đừng trách ta không khách sáo.”
Lưu Thông khoát tay, ra hiệu cho đàn em dừng tay, sau đó quay người sang quân sư Tô rống to lên.
“Được, được, chúng ta đi ngay.”
Sắc mặt Quân sư Tô trắng bệch, không ngừng gật đầu đồng ý, sau đó cúi người nâng Phì Hoa đang nằm ở dưới đất lên.
Phì Hoa đẩy tay quân sư Tô ra, tự mình giãy dụa đứng dậy, mắt nhìn chằm chằm Lưu Thông: “Huynh đệ đồng môn Hồng gia không tương tàn với nhau. Nếu làm trái lời thề, chết dưới vạn đao.”
Bốp!
Lại một tiếng kêu đau.
“Lời thề thứ mười lăm của Hồng Môn, mưu toan…”
Lần này, Phì Hoa còn chưa nói xong, đầu gối lại bị đánh một gậy. Lưu Thông rõ ràng không nương tay. Trong tiếng kêu thảm của Phì Hoa, chân trái của hắn bị vặn lại một cách không bình thường.
“Đừng đánh nữa. Chúng ta đi, chúng ta đi.”
Toàn bộ cơ thể của quân sư Tô dán sát vào người Phì Hoa, hai tay quơ lung tung. Theo động tác của hắn, tiền mặt hắn nắm trong tay bay lả tả. Nhất thời, hơi thở của Lưu Thông và đám đàn em bên dưới trở nên nặng nề.
“Chúng ta không cần tiền nữa. Thông ca, hắn là đồ ngốc, ngươi hãy cho hắn một con đường sống.”
Nghe quân sư Tô nói, đám người ngừng ẩu đả. Lưu Thông chậm rãi ngồi xuống, nhìn Phì Hoa mặt toàn máu tươi: “Ngươi câm miệng, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
“Ha ha.”
Phì Hoa miễn cưỡng ngẩng đầu yếu ớt nói: “Tất cả mọi người đều đã bái Quan nhị gia. Ta muốn dẫn người đi. Nếu không, ngươi giết ta đi.”
Mặc dù quân sư Tô đã liều mạng che miệng Phì Hoa nhưng lời nói vẫn bị Lưu Thông nghe được rất rõ ràng. Lúc này, Lý Thông ngược lại có chút do dự.
Đâm lao đành phải theo lao.
Mặc dù Minh ca đã chào hỏi qua bến tàu, nhưng nghiêm túc mà nói, hai bên lui tới cũng không chặt chẽ cho lắm. Tuy nhiên, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo. Nếu hắn giết chết hai người này, bị đối phương truy cứu, hắn chưa chắc sẽ có kết quả tốt.
“Thông ca, chúng ta dứt khoát đi…”
Người lên tiếng chính là Tiểu Lưu nổi tiếng tàn nhẫn nhất dưới trướng Lưu Thông. Hắn vung tay làm ra tư thế cắt yết hầu: “Hành động bí mật, ai mà biết. Cùng lắm thì đẩy lên người Đại D. Dù sao cũng không có chứng cứ.”
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh. Phì Hoa giãy dụa muốn nói, nhưng lại bị quân sư Tô che miệng lại, nhất thời chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô.
“Phì Hoa, ngươi câm miệng đi, sẽ chết người đấy.”
Sống chết trước mắt, quân sư Tô chẳng những khí lực lớn kinh người, ngay cả chứng cà lăm thường ngày cũng đột nhiên biến mất, nói chuyện rất lưu loát.
“Có chút thú vị.”
Trong lúc sắc mặt Lưu Thông lạnh lại, hạ quyết tâm ra tay, một giọng nam thình lình vang lên trong phòng khiến cho hắn ngừng động tác rút dao.
Ánh mắt mọi người không tự chủ được nhìn qua, cũng không biết từ lúc nào trước cổng chính Lạn Vĩ Lâu rộng lớn đã có hơn mười nam nhân mặc đồ vest màu đen đang đứng.
“Lưu Thông, Thông ca đúng không?”
Người lên tiếng là một thanh niên trẻ tuổi, biểu hiện cực kỳ điêu luyện: “Ta là Trang Tử Cường của Cẩm Tú. Có việc cần làm phiền ngươi, chúng ta đến đón người.”
Nói xong, Tiểu Trang khoát tay một cái, một nam nhân mặc vest đen bước qua, đặt một cái cặp da màu đen dưới chân Lưu Thông.
“Một chút quà nhỏ, có gì ngươi hãy giúp một chút, mọi người là bạn của nhau. Hôm nào có cơ hội, ta mời ngươi đến Thiên Nam uống trà.”
Tiểu Trang mỉm cười, chỉ vào Phì Hoa vẫn còn đang giãy dụa: “Ta cũng muốn mang người này đi.”
Răng rắc.
Lưu Thông mở cái cặp da, tiền giấy bên trong khiến hắn nín thở.
Mọi người không hẹn mà cùng thở ra một hơi, cảm thấy líu lưỡi. Bọn hắn đã từng nghe qua Cẩm Tú bá khí một vùng Thiên Nam, hôm nay bọn hắn mới biết cái gì gọi là tài đại khí thô.
“Người nào không biết hiện tại Tiểu Trang chính là khủng long bạo chúa Thủy thành. Về sau, có gì mong ngươi chiếu cố nhiều hơn. Người giao cho các ngươi, chúng ta xin phép đi trước.”
Lưu Thông hài lòng gật đầu với Tiểu Trang, mắt nhìn Phì Hoa vẫn còn đang giãy dụa, sau đó mang theo người của mình rất nhanh biến mất trong bóng tối.
“Nếu tình huống này cứ kéo dài, ngươi nhất định sẽ chết. Nói cho ta biết ngươi đang nghĩ gì?”
Tiểu Trang ngồi xổm xuống nhìn Phì Hoa mặt mũi toàn máu tươi, có chút hiếu kỳ hỏi.
Phì Hoa cười thảm: “Quy củ chính là quy củ. Người sống cũng phải kiên trì vài thứ chứ.”
Quân sư Tô đang ghé vào người Phì Hoa được mấy người mặc đồ vest kéo lên. Hắn nơm nớp lo sợ nhìn những người xa lạ trước mặt, nhất là khi hắn nhìn thấy người trẻ tuổi kia nói chuyện với Phì Hoa, căng thẳng đến mức muốn rớt tim ra ngoài.
“Tuân thủ quy củ là chuyện tốt.”
Tiểu Trang gật đầu tán đồng: “Với câu nói này của ngươi, ta sẽ không đối xử tệ với ngươi. Xưng hô như thế nào?”
“Phì Hoa của Hòa Liên Thắng.”
Tiểu Trang có thể nghe ra được đối phương nhấn mạnh ba chữ Hòa Liên Thắng trong lời nói, liền mỉm cười: “Biết, là một trong bốn băng đảng lớn nhất Cảng thành.”
Phì Hoa cố sức đứng dậy, hai tay ôm quyền: “Giang hồ bốn bể đều là huynh đệ. Ngươi thả người, Nhạc ca sẽ nợ ngươi một nhân tình. Phì Hoa ta đảm bảo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận