Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1853. Cảnh đêm



Chương 1853. Cảnh đêm




Quải Tứ không ngờ rằng mình nói một câu thành sấm!
Khi hắn thốt ra câu này, chiếc xe van đậu cách cửa quán bar ZT mười mét đột nhiên mở cửa ra.
Người đầu tiên nhảy xuống là Đại Bằng. Hắn nhìn biển hiệu lớn, nhổ một bãi nước bọt.
"Làm việc thôi!"
Đại Bằng đi trước dẫn đầu, đẩy cửa quán bar ZT ra!
Thế hệ người Hạ quốc ra đời sau năm 90 có rất ít người tưởng tượng được sự phức tạp và hỗn loạn của niên đại này.
Mọi người đều nói bộ phim Người trong giang hồ máu tanh tàn nhẫn, nhưng cảnh trong phim còn đỡ hơn hiện thực xã hội thời đại này.
Ở niên đại súng ống hoành hành, tam giáo cửu lưu Hạ quốc làm việc tuyệt đối không nói nhảm nhiều như trong phim, đánh nhanh thắng nhanh mới là phương thức chính xác nhất.
Mấy chuyện phá hủy đời người như gãy tay gãy chân, đánh người tàn phế chẳng phải chuyện gì to tát trong mắt dân anh chị và cảnh sát.
Người chưa từng đấu với tập đoàn Cẩm Tú thường có một nhận thức sai lầm. Lý Phong Điền và đám Đại Bằng đều cho rằng Tiểu Hồng Bào chỉ là địa đầu xà lắm tiền mà thôi.
Làm việc đủ ác, Lý Phong Điền chưa bao giờ cảm thấy đây là chuyện khó. Tuy nhiên, bọn hắn không biết rằng mình đang bứt vảy của một con ác long đang giận dữ.
Cũng chính vì chuyện này mà tấm mặt nạ của tập đoàn bạo lực xuyên quốc gia - tập đoàn Cẩm Tú đã hé lộ phần nổi của tảng băng trôi.

Văn Thiên Hải rất vui.
Bầu không khí trong quán bar ZT khiến hắn sảng khoái, lời chúc mừng của đại ca các lộ và vô số ánh mắt hâm mộ của mỹ nữ khiến hắn nghĩ đến một từ.
Đáng giá!
Tiền là thứ chết không thể mang theo, lăn lộn giang hồ cũng chỉ muốn cảm giác được mọi người chú ý. Nam nhân nâng ly, chắp tay với mọi người xung quanh: "Các vị, Văn Thiên Hải ta sẽ bao hết rượu tối nay!"
Câu nói này khiến những người trẻ tuổi hóng chuyện reo hò, có không ít nữ hài đến đây chơi cũng vỗ tay theo, nhất thời bầu không khí có một không hai.
Đêm nay chú định là một đêm xảy ra nhiều chuyện. Ngay khi bầu không khí sắp lên tới đỉnh điểm...
Pằng pằng pằng!
Ba tiếng súng vang lên khiến quán bar mới rồi còn náo nhiệt đột nhiên trở nên yên tĩnh như chết. Ban nhạc và DJ trên sàn nhảy ngơ ngác dừng tay, nhất thời mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cửa quán bar.
Sáu người, sáu khẩu súng. Hiển nhiên mấy người này đều là kẻ lão luyện, vị trí đứng vô cùng hợp lý, trước sau trái phải không có một góc chết.
Nam nhân cầm đầu cắt tóc rất ngắn, gần như trọc đầu. Lúc này, khẩu súng trong tay nam nhân đang gí vào trán vị giám đốc đang tiếp khách. Hắn nhướng mày cười lạnh, trên gương mặt dài ngoằng lộ vẻ ngông cuồng.
"Người của Lý Phong Điền."
Quải Tứ hiểu ra tình hình: "Kẻ cầm đầu là Đại Bằng gần đây rất mạnh. Cuối cùng Lý Phong Điền cũng tìm Tiểu Hồng Bào gây chuyện rồi sao?"
Không chỉ hắn, ánh mắt của dân giang hồ các lộ trong phòng vip đều thay đổi.
Mọi người đều cho rằng Lý Phong Điền tiếp tục phát triển nhất định sẽ đấu với Tiểu Hồng Bào một trận. Nhưng khi sự việc đột ngột xảy ra trước mắt, bọn hắn vẫn không dám tin.
Hai vị đại ca được cả Thiên Nam công nhận cuối cùng cũng chiến một trận sao?
"Ta đếm tới ba, ngươi quỳ xuống gọi ông nội thì ta sẽ không giết ngươi."
Đại Bằng rất hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý. Hắn nhếch miệng, gí mạnh súng vào trán giám đốc. Nòng súng bị cưa ngắn khá sắc, máu tươi từ trán giám đốc nhỏ tí tách xuống đất.
Giám đốc cắn răng, vẻ mặt hung ác như muốn giết người. Hắn bộc lộ sự hung hãn của Cẩm Tú trong nhận thức của mọi người.
Giám đốc A Việt ngước mắt nhìn Đại Bằng, chậm rãi gằn từng chữ.
"Ta... đệt... con... mẹ... ngươi!"
Theo câu nói này, những người đứng xem xung quanh đều thấy sự điên cuồng trong mắt Đại Bằng, sự điên cuồng vô hạn.
"Cmn gan đấy!"
Đại Bằng liếm môi, nhìn hình rồng thêu trên cổ áo A Việt, nhổ nước bọt đầy khinh thường: "Ta từng nghe về thứ này, hoa hòe hoa sói!"
Pằng!
Đại Bằng thình lình bóp cò. Dưới ngọn đèn ấm áp, máu đỏ chảy từ ngực A Việt loang ra áo như bức tranh sơn thủy.
Tiếng thét chói tai của những người vây xem vang lên khắp nơi.
Rất nhiều nữ hài tái mét mặt mày. Có nữ hài che miệng, có nữ hài trốn sau lưng bạn trai.
Nhất thời cảnh tượng trở nên hỗn loạn. Nhưng những người này vẫn còn chút lý trí, không ai chạy lung tung, chỉ run rẩy nhìn sáu tên sát thần đứng ngoài cửa.
Khác với người bình thường, các đại ca giới tam giáo cửu lưu trong phòng vip rất yên tĩnh. Chỉ có điều trên gương mặt của mỗi người đều lộ vẻ khó tin....
Đồ điên! Cả Lý Phong Điền lẫn mấy con sói Tây Bắc dưới trướng hắn đều là kẻ điên chính cống!
Bọn hắn dám nổ súng giết người trước mặt biết bao nhiêu người. Hành động này không phải khiêu khích Tiểu Hồng Bào, mà là giẫm lên mặt toàn bộ hệ thống tư pháp Thiên Nam.
Hơn nữa, mọi người đều biết xảy ra án mạng tức là giữa Tiểu Hồng Bào và Lý Phong Điền tuyệt đối không có đường vãn hồi.
Không chết không thôi!
Đại Bằng ngửa mặt lên trời cười ha hả. Theo động tác của hắn, mấy con sói Tây Bắc khác cũng chĩa nòng súng lóe lên tia lửa vào mười mấy nhân viên bảo an của Cẩm Tú.
"Thử xem lão tử dám giết mấy người?"
Đại Bằng nhìn từng gương mặt vừa buồn bã vừa tức giận, bật cười hô hố.
Không ai dám không tin lời tên điên này, bởi vì vẻ lạnh lùng và trống rỗng trong mắt mấy người này không phải giả. Bản tính của những người này là coi thường sinh mạng.
Bất kể mạng của mình hay là mạng của người khác!
Kẻ liều mạng trời sinh!
Không gian rộng lớn cực kỳ yên tĩnh. Dưới ánh đèn muôn sắc, nét mặt của mỗi người khác nhau, cực kỳ giống một bức tranh nổi tiếng.
Rất nhiều năm sau, một bức tranh của họa sĩ Nhược Tình người Hạ quốc được bán với giá ba triệu, mà tên của bức tranh này là Cảnh đêm.
Bức tranh này được giới mỹ thuật quốc tế đánh giá rất cao. Nội dung là bảy tám nam nhân mặc trang phục quái dị ngồi trong một căn phòng khép kín tĩnh mịch, tranh cướp đồ ăn.
"Nhân vật và chi tiết trông rất sống động, cùng với ánh mắt giống như dã thú là nguyên nhân quan trọng khiến ta cho nó đạt giải vàng."
Đây là lời nhận xét của bậc thầy Aris đứng đầu liên minh châu Âu. Hết chương 1853.



Bạn cần đăng nhập để bình luận