Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 397: Dàn xếp tỉ số

Chương 397: Dàn xếp tỉ số
Tô Bình Nam sầm mặt, ông chủ Ngưu nổi trận lôi đình, sáu vạn khán giả có mặt tại sân vận động đồng loạt hét lên thất thanh.
Cuộc thi trên sân sắp đến hồi kết, tỉ số là 1 - 4. Đội chủ nhà vế trước, đội khách vế sau.
Jang-Soo Lee khoanh tay nhìn mấy hậu vệ như mộng du trên sân, sắc mặt xanh mét.
Những người này điên rồi sao?
Hôm nay là trận đấu quan trọng, boss tổng đứng đầu đội bóng Cẩm Tú là Tô Bình Nam đích thân đến hiện trường cổ vũ, vậy mà các ngươi dám dàn xếp tỉ số bóng đá?
Trước khi bắt đầu trận đấu, khi Jang-Soo Lee tuyên bố Tô Bình Nam sẽ đích thân đến hiện trường, hắn đã thấy nét mặt của đội trưởng Nam Cảm và mấy hậu vệ chủ lực hơi bất thường. Lúc đó hắn không nghĩ nhiều, vẫn sắp xếp chiến thuật theo từng bước.
Lúc bắt đầu trận đấu rất thuận lợi, Cẩm Tú còn dẫn trước đối phương một quả, sau đó hướng đi bắt đầu khó bề phân biệt...
Phút thứ tám sau khi dẫn bóng, đối phương sút bóng, không hiểu sao hậu vệ lại lảo đảo một cái, đối phương đối diện trực tiếp với thủ môn, dễ dàng san bằng tỉ số.
Sai sót của hậu vệ để lỡ quả bóng thứ nhất khiến Jang-Soo Lee nhíu mày, mấy pha dẫn bóng kỳ lạ sau đó càng xác minh phán đoán của hắn.
Sắc mặt Jang-Soo Lee xanh mét, mà đội trưởng Nam Cảm đã lạnh ngắt cả người.
Lũ khốn khiếp này, chẳng phải trước khi ra sân mình đã dặn bọn hắn phải đá thật một chút hay sao? Chẳng phải đã nói với bọn hắn là Tô tổng có mặt hay sao?
Trước kia Nam Cảm là đội trưởng đội thể dục thể thao Thiên Nam, đã đá bóng mười mấy năm. Sau đó, bởi vì tập đoàn Cẩm Tú hoạt động trong lĩnh vực bóng đá, cho nên hắn thuận nước đẩy thuyền gia nhập đội bóng Cẩm Tú.
Mặc dù Nam Cảm vẫn luôn đá bóng, nhưng hắn không sống trong môi trường chân không. Tô Bình Nam là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Cẩm Tú, nhưng đừng quên người này còn có một cái tên khác là Tiểu Hồng Bào Thiên Nam!
Mấy hậu vệ và một trung vệ trên sân cũng mặt nhăn mày nhó, ai mà biết được hôm nay một người hiếm khi đi xem bóng như Tô Bình Nam đã nổi điên cái gì.
Bọn hắn đều nghe thấy lời Nam Cảm dặn dò, nhưng không thể không thua. Bởi vì bọn hắn tuyệt đối không thể thắng, hơn nữa nhất định phải thua trên hai bàn.
Nguyên nhân là do bọn hắn lén lút cá độ cược đội mình thua trận này, hơn nữa còn dốc hết vốn liếng định kiếm bồn đầy bát.

Hách Đại Pháo đã giận điên người. Mình giống như con ruồi không đầu chạy sắp gãy chân mà không đá được quả nào.
Cho dù có cơ hội tuyệt vời, trung vệ cũng lờ đi, truyền bóng trở lại khiến hắn tiếp tục đá mất công.
Trận đấu kết thúc với tỉ số 2-5.
Tô Bình Nam nhìn bảng tỉ số gai mắt trên sân vận động, tay trái đập lên bàn trà, bật cười bảo: "Thú vị đấy."
Dứt lời hắn liền đứng dậy, gật đầu với Lục Viễn: "Tra rõ."
Hiện tại văn hóa bóng đá Thiên Nam đã bắt đầu phát triển, mười mấy phòng VIP trên tầng cao nhất đã được các đại gia coi là nơi xã giao có phong cách nhất. Khi bọn hắn trông thấy Tô Bình Nam sầm mặt đi ra khỏi phòng VIP, chẳng nói chẳng rằng rời đi, tức thì một ý nghĩ lóe lên trong đầu bọn hắn.
Có kẻ sắp xui xẻo rồi.
...
Hai tên gà mờ mổ nhau khiến Tô Bình Nam nở nụ cười hiếm thấy, còn Đỗ Cửu đứng xem bên cạnh lại xấu hổ và tức giận gần chết.
Sau khi trận đấu bóng đá kết thúc, Nobel với cặp mắt đỏ ngầu lập tức tìm ông chủ Ngưu yêu cầu quyết đấu thắng thua một trận trên sàn đấu.
Sự châm chọc trong câu nói của Nobel khiến ông chủ Ngưu giận tím mặt, đồng ý ngay lập tức. Vì vậy có cảnh tượng dưới đây.
Cái miệng to như chậu máu của ông chủ Ngưu cắn lên bắp đùi Nobel. Ngón trỏ và ngón giữa của Nobel cắm vào lỗ mũi to của ông chủ Ngưu. Hai bên quấn lấy nhau, kêu la thảm thiết.
Nguyên nhân Đỗ Cửu xấu hổ và tức giận là do Nobel đại công tử được mình huấn luyện gian khổ bao lâu nay, vậy mà ngay từ lúc bắt đầu hắn quên sạch sành sanh cái gì mà bộ pháp, kỹ thuật, phát lực... bị ông chủ Ngưu ưỡn cái bụng phệ đánh khắp sân đấu.
Nếu không phải là sức bền của ông chủ Ngưu không tốt, lại thêm Nobel chạy giỏi, thì e là có thể phân thắng bại ngay từ lúc bắt đầu.
Tô Bình Nam thật sự không chịu nổi tiếng hét thê thảm của hai người này, bèn bảo Đỗ Cửu tách bọn hắn ra.
Cuộc thi đấu kết thúc qua loa như thế. Kết quả là một người tím mũi, một kẻ sưng mặt, chẳng khác gì hai con gà trống đá thua.
"Lão đại, ta đánh hắn chảy máu mũi, hẳn là ta thắng."
Nobel vênh váo nói, không hề cảm thấy vành mắt đen sì của mình chướng mắt nhường nào.
Ông chủ Ngưu thở hồng hộc, nghe vậy lập tức lại muốn xông lên đánh nhưng bị Tô Bình Nam lườm cháy mặt, lúc này mới hậm hực thu hồi nắm đấm.
Rốt cuộc thì ai thắng?
Tô Bình Nam nhìn ánh mắt mong đợi của hai người, không tiện đánh giá.
Từ lúc bắt đầu hai người này đã quần nhau túi bụi, hai bên giở mọi thủ đoạn. Ngươi cắn hắn một phát, hắn cắn ngươi một miếng. Ngươi chọc mũi hắn, hắn véo tai ngươi. Như vậy thì làm sao phân rõ thắng bại cho được? Thế là Tô Bình Nam nhìn sang Đỗ Cửu.
Đỗ Cửu có kinh nghiệm cận chiến phong phú, nhưng hắn cũng hoa hết cả mắt. Thấy Tô Bình Nam nhìn mình, hắn lắc đầu.
"Hòa nhau."
Tô Bình Nam lười để ý tới hai tên ngốc cứ lải nhải không ngừng này, dứt khoát đưa ra quyết định. Mặc dù hai người kia còn đang hằm hằm nhìn đối phương, đều cảm thấy mình thắng, nhưng không dám phản bác. Ông chủ Ngưu đã biết chuyện Nobel lén khổ luyện để đánh mình, nghe xong lập tức cười to, bắt đầu điên cuồng chế giễu Nobel.
Sau một hồi ầm ĩ, cuối cùng hai bên quyết định ba tháng sau lại đánh một trận nữa.
Ông chủ Ngưu nhìn Nobel dương dương đắc ý với con mắt tím đen, thầm nổi cáu trong lòng. Ngươi sắp xui xẻo rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận