Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1844. Hồ sơ



Chương 1844. Hồ sơ




"Ngươi ở khách sạn nào? Ở bao lâu rồi?"
Vương Khải nhìn xuống đối phương, ung dung hỏi một vấn đề có vẻ không hề liên quan.
"Nhà trọ Đại Gia Nhạc đường Thất Mã, khách sạn ta không ở nổi. Ra ngoài làm buôn bán thì phải tiết kiệm chút."
Thạch Triệu Hải trả lời rất nhanh.
"Tên là gì?"
Vương Khải cười hì hì nói: "Huynh đệ là người thông minh, biết đạo lý cái gì nên nói và cái gì không nên nói. Có điều gặp nhau xem như có duyên, để lại cái tên nhé!"
"Trương Đại Toàn."
Thạch Triệu Hải cười xòa, lấy điếu thuốc trong cặp táp dưới nách ra đưa cho đối phương: "Ta ra ngoài làm ăn, ta hiểu rõ đạo lý không nhìn thấy, không nghe thấy mà."
Mỗi nhân vật lớn đều có người làm việc cho hắn, mà Thạch Triệu Hải là một trong những thuộc hạ của Nhậm Thiết Quân.
Hắn đến Thiên Đô sớm hơn điều lệnh chính thức một tháng. Trong một tháng này, hắn đã thu thập không ít tình hình nếp sống Thiên Nam và các loại tin tức đầu đường cuối ngõ.
Cho tới nay Thạch Triệu Hải vẫn không hiểu tại sao ông chủ Nhậm lại e dè tập đoàn Cẩm Tú như vậy. Dù sao thì sau khi hắn đến Thiên Đô, trong quá trình tìm hiểu một số chuyện, hắn không phát hiện thấy công ty nổi danh này có sản nghiệp đen gì.
Dưới danh nghĩa tập đoàn Cẩm Tú có một số club, khu nghỉ dưỡng. Nhưng trong tin tức và lời đồn, những nơi này đều khá sạch sẽ. Ngay cả những bất động sản giải tỏa di dời cũng không gây ra sóng to gió lớn gì. Ngược lại, ba con nhà họ An lại gây ra tiếng oán than vang trời dậy đất.
Thời buổi này không có lời giải thích cho việc lũng loạn, tuy tập đoàn Cẩm Tú bá đạo trên thương trường, nhưng Thạch Triệu Hải cho rằng đây không tính là tội lỗi gì.
Mãi đến bây giờ hắn mới hiểu phần nào.
Bởi vì sau khi hắn nói ra tên và nhà trọ, người trẻ tuổi kia của tập đoàn Cẩm Tú bấm một số điện thoại ở ngay trước mặt hắn.
"Đường Thất Mã đúng không?"
Vương Khải cười ha ha xác định lại lần nữa. Thấy đối phương gật đầu, hắn nói vào điện thoại: “Nhà trọ Đại Gia Nhạc đường Thất Mã, tra xem có một người tên là Trương Đại Toàn thuê trọ ở đó không?”
Vương Khải vừa gọi điện vừa nghiêm túc quan sát Thạch Triệu Hải: "Cao khoảng một mét bảy mươi lăm, mặt vuông chữ điền, râu quai nón, mặc áo jacket màu vàng, khẩu âm Thanh Khâu."
Sau khi cúp điện thoại, Vương Khải khẽ mỉm cười với Thạch Triệu Hải: "Xin lỗi nhé huynh đệ, có một số việc phải cẩn thận chút."
Thạch Triệu Hải cố nén nỗi chấn động trong lòng, gật đầu.
Thiên Đô không nhỏ.
Mấy người bọn hắn hiện đang trú ở cạnh đường quốc lộ 719 thông với Hải Châu. Nơi này cách đường Thất mã không ngắn, hơn nữa nhà trọ Đại Gia Nhạc không phải nhà trọ nổi tiếng gì. Vậy mà chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể điều tra rõ ràng. Không cần nói cũng biết việc này nói lên điều gì.
Điện thoại phản hồi rất nhanh. Sau khi bắt máy, Vương Khải ừ ừ mấy tiếng rồi cúp máy: "Xin lỗi huynh đệ, ngươi có thể đi."
Một phút ba mươi giây đã lấy được tài liệu. Thạch Triệu Hải kín đáo liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, giả bộ cười nịnh nọt: "Các đại ca làm việc đi, sau này có cơ hội ta sẽ mời mấy huynh đệ ăn cơm."
Vương Khải nhìn bóng lưng Thạch Triệu Hải đi xa, nói với đồng nghiệp: "Đã điều tra nhà trọ Đại Gia Nhạc đúng là có người này, nhưng hắn mang lại cho ta cảm giác không bình thường."
Đồng nghiệp nghi hoặc nhìn Vương Khải.
"Trong mắt hắn không có nỗi sợ hãi thật sự. Khớp tay của hắn quá to, không giống người làm ăn mà giống như từng luyện quyền. Ngươi ở lại đây canh chừng, ta đi theo dõi tên này."
Vương Khải có thể trở thành nhân tài nổi bật trong thế hệ thứ hai của tập đoàn Cẩm Tú, quả thật khả năng quan sát rất nhạy bén. Hắn dặn dò đồng nghiệp, sau đó sải bước đi về phía Thạch Hải biến mất.

Bầu không khí trong xưởng sửa xe vẫn lặng ngắt.
Lục Viễn giẫm một chân lên súng săn, cụp mắt nhìn Giản lão bát: "Gan đấy! Ngươi thật sự muốn bắn chết ta?"
Rõ ràng là Lục Viễn đã muốn giết người. Giản lão bát liều mạng lắc đầu, ánh mắt không thể che giấu sự sợ hãi.
Vừa rồi hắn bị nỗi sợ hãi và nhục nhã làm váng đầu. Đến lúc này đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Lục Viễn, hắn mới bất chợt nhận ra rất có thể là mình đã rơi vào tử cục.
Lục Viễn biệt danh Hồ Điệp.
Mấy năm gần đây Tiểu Hồng Bào ít xuất hiện, là nam nhân này duy trì uy danh hung ác của tập đoàn Cẩm Tú. Giản lão bát là lão giang hồ, hắn hiểu hơn ai hết trong giang hồ cái gì cũng có thể mất, nhưng thể diện không thể mất.
Mình nổ súng bắn đối phương, Lục Viễn tuyệt đối không tha cho mình.
Nếu là người khác, có lẽ Giản lão bát sẽ không tin đối phương dám giết mình.
Nhưng Lục Viễn?
Giản lão bát không có gan đánh cược một ván.
"Ta làm việc cho Phong Điền ca."
Cuối cùng Giản lão bát vứt hết thể diện: "Viễn ca, ngươi muốn biết cái gì ta sẽ nói hết, xưởng sửa xe ta cũng không cần, ngươi có thể cho ta đường sống không?"
Lão giang hồ chính là lão giang hồ, Giản lão bát biết đạo lý cầm được buông được. Hắn lập tức đưa ra tất cả điều kiện.
Trong nhu có cương.
Đến bây giờ Giản lão bát vẫn không quên giở trò khôn vặt. Vì vậy, đầu tiên hắn khai ra Lý Phong Điền, sau đó mới xin tha.
Tầm mắt và địa vị thật sự quyết định tất cả.
Lục Viễn thấy Lý Phong Điền chỉ là một thằng ngu bị lão đại Tô Bình Nam đẩy ra đỡ sóng gió. Nam nhân từng hỏi Tô Bình Nam tại sao lại nuôi hổ gây họa, Tô Bình Nam mỉm cười giải thích.
"Tác dụng lớn nhất của hắn là giúp người khác tô điểm hồ sơ."
Lúc đó Tô Bình Nam đã nói một câu mà Lục Viễn nghe không hiểu. Nam nhân nhìn ánh mắt ngơ ngác của Lục Viễn, đưa ra lời giải thích.
"Một kẻ điên không có giới hạn, không biết tiến lùi cũng xứng được gọi là hổ ư? Ngươi quá đề cao người này."
Tô Bình Nam cười khẽ, nhưng lời nói lại lạnh thấu xương.
"Hồ sơ đẹp là điều quan trọng nhất trong tất cả các hệ thống."
Tô Bình Nam âm độc đến đáng sợ: "Bắt đầu từ triều Tần, quan văn trị quốc. Đến cuối cùng tất cả mọi thứ đều thể hiện trên hồ sơ." Hết chương 1844.



Bạn cần đăng nhập để bình luận