Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1515. Hào phóng



Chương 1515. Hào phóng




"Đi làm một việc. Hướng đi của Vương Khải sai rồi, ngươi đi giúp hắn một tay."
Trên tầng cao nhất của tòa nhà Cẩm Tú sáng ánh điện. Trong văn phòng vắng vẻ chỉ có hai người Tô Bình Nam và Tô Văn Văn.
Tô Văn Văn đứng thẳng, hai tay buông xuôi, lẳng lặng chờ chỉ thị của lão đại. Hắn là chư hầu một phương của Cẩm Tú, lão đại bảo hắn làm việc thì nhất định là việc không nhỏ.
Tô Bình Nam đặt một chiếc túi trước mặt hắn, ánh mắt thay đổi: "Trong chuyện này ta chỉ tin tưởng ngươi."
Tô Văn Văn khom lưng nhận túi.
"Cẩn thận chút."
Tô Bình Nam ném cho Tô Văn Văn một điếu xì gà: "Không cần ngươi xông pha, chỉ cần ngươi đẩy một cái vào thời điểm mấu chốt."
Nam nhân nhìn về phương Bắc: "Vương Khải sắp xuất viện rồi, buổi tối ngươi khởi hành."

Tô Bình Nam nói đúng. Trong chuyện giết người, Hạng Tiểu Bình đã đạt đến một cảnh giới nhất định. Chỉ trong năm ngày ngắn ngủi, Vương Khải trúng đạn ở bụng đã hồi phục, có thể đứng dậy chậm rãi đi bộ, thậm chí có thể ăn chút thịt. Hơn nữa, dường như tinh thần không có vấn đề gì. Vương Khải cho rằng mình phúc lớn mạng lớn, nhưng hắn vĩnh viễn không đoán được tay súng kia chưa từng nghĩ đến chuyện lấy mạng hắn; lại càng không biết trong trạng thái di chuyển lúc đó, viên đạn kia bắn vào bụng mà gây tổn thương đến bộ phận quan trọng là chuyện khó khăn cỡ nào.
Đêm đã khuya.
Cửa phòng bệnh cao cấp bị đẩy ra. Nhìn thấy người vừa đến, Vương Khải nằm trên giường bệnh lập tức ngồi thẳng dậy. Cho dù bụng còn đau nhói, hắn vẫn không rên không tiếng.
Cao Anh Hùng, thư ký của ông chủ sau lưng hắn. Tên gia hỏa có biệt danh cái bóng của lãnh đạo này có thủ đoạn và tầm nhìn rất lợi hại, khuyết điểm duy nhất là quá tham lam.
"Thư ký Cao, sao ngươi lại đến đây?"
Vương Khải hơi ngạc nhiên. Thường ngày thư ký Cao rất chú ý giữ khoảng cách với hắn, sao tối nay đối phương lại đến thăm mình?
Ít nhiều gì hắn cũng hơi ngờ vực, đồng thời nổi lòng cảnh giác.
"Vương tổng, thứ nhất ta nghe nói ngươi bị thương nên đến thăm hỏi. Thứ hai, ta xin lỗi ngươi vì không lấy được mảnh đất khu 14 kia."
Cao Anh Hùng đặt giỏ trái cây lên đầu giường, sau đó nhìn Vương Khải, thấp giọng nói.
"Vì sao?"
Vương Khải híp mắt lại, giọng điệu không còn khiêm nhường như vừa rồi: "Chỗ nào làm không tốt? Hay là có kẻ cản trở?"
Khu 14 là tên trên bản đồ quy hoạch, thuộc khu Tư Minh Cáp thành muốn khai phá. Chỗ đó là vị trí hiện tại của chính quyền khu, bệnh viện trường học đủ cả, có thể nói là đoạn đường hoàng kim.
"Không tại sao hết."
Giọng điệu của Cao Anh Hùng cũng trở nên lạnh lùng: "Nhiều người nhòm ngó mảnh đất này như vậy, đương nhiên phải cẩn thận. Mấy ngày nay chuyện ngươi bị bắn đã lan truyền khắp nơi, gây ảnh hưởng không tốt tới ngươi."
"Đây là ý của ông chủ Lưu ư?"
Vương Khải im lặng chốc lát rồi cất lời hỏi.
"Đương nhiên."
Cao Anh Hùng nở nụ cười sâu xa: "Ta chỉ là máy chuyển lời thay ông chủ mà thôi."
Nghe thấy ẩn ý trong câu nói của Cao Anh Hùng, Vương Khải mỉm cười đáp: "Nếu thư ký Cao là máy chuyển lời, vậy thì người khác chẳng phải là rác rưởi sao? Lão Vương ta cầm được buông được, chuyện lúc trước đã hứa tất nhiên sẽ không thay đổi. Chỉ xin thư ký Cao cho lời khuyên."
Tám trăm nghìn mua mấy câu nói, Vương Khải thật hào phóng.
"Có mấy bản tin nhỏ viết vụ án ngươi bị bắn thành tiểu thuyết, nói ngươi là Kiều lão tứ thứ hai."
Giá tiền này khiến Cao Anh Hùng cười lộ răng: "Ngươi có biết câu đối trong thư phòng của ông chủ Lưu viết gì không?"
Vương Khải lắc đầu.
Mặc dù hắn là găng tay trắng của đối phương, nhưng không có tư cách đến nhà chứ đừng nói chi đến nơi tư mật như thư phòng.
"Gia Cát cả đời thận trọng."
Cao Anh Hùng thấp giọng nói: "Danh tiếng của ngươi hơi rêu rao, rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào ngươi, vì vậy ông chủ không vui. Hai chữ thận trọng vừa thốt ra, tất nhiên mảnh đất này không còn."
"Cáo già, thận trọng cái con khỉ!"
Vương Khải thầm mắng trong lòng, cũng đè thấp giọng nói: "Mẹ kiếp, là Tiểu Lại tổng tập đoàn Viễn Hoa hại ta, ta là người bị hại mà. Ngươi có thể nghĩ cách nói giúp ta trước mặt ông chủ được không?"
Ánh mắt Cao Anh Hùng nhìn Vương Khải ẩn giấu vẻ coi thường: "Ngươi cũng biết tính ông chủ mà, đừng nghĩ đến chuyện nói giúp hay là giở trò. Nhưng ngươi cứ yên tâm, chờ thêm một thời gian sóng gió qua đi, ngươi có thể làm hạng mục khác."
"Tiền không bao giờ là đủ."
Thấy Vương Khải lộ vẻ không phục, Cao Anh Hùng cười gằn bổ sung thêm một câu: "Vương tổng, người thẳng thắn không nói chuyện vòng vo. Ta biết rõ đức hạnh của ngươi, không có gì bất ngờ thì ngươi nhất định sẽ trả thù."
Nể tình mình đã nhận tiền mà không hoàn thành công việc, Cao Anh Hùng cảm thấy nên nhắc nhở cái tên có tiền nhưng không biết trời cao đất rộng này.
"Muốn kiếm tiền thì phải nuốt lại cơn tức này."
Cao Anh Hùng nhìn Vương Khải: "Không nuốt trôi cơn tức này thì đừng kiếm tiền."
Vương Khải không ngụy trang nữa, vẻ mặt trở nên dữ tợn: "Tên khốn kia muốn lấy mạng ta, ngươi nói câu này muộn rồi."
Cao Anh Hùng nghe ra ẩn ý trong câu nói của Vương Khải.
"Ngươi đã làm gì rồi?"
Nam nhân hỏi.
"Ta sẽ không nói cho ngươi."
Vương Khải trả lời.
Lúc này điện thoại đổ chuông, Vương Khải thấy là số của Lão Hổ Cường, ngẫm nghĩ giây lát rồi vẫn nhận cuộc gọi trước mặt Cao Anh Hùng.
"Khải ca, Tiểu Lại tổng chạy rồi."
Giọng Lão Hổ Cường hơi thấp thỏm: "Ta nghĩ hắn đã nhận ra ta. Lúc đó vẻ mặt hắn rất kỳ lạ."
"Lập tức trở về!"
Vương Khải cúp điện thoại, gọi lại Cao Anh Hùng đã đứng dậy định rời đi: "Thư ký Cao giúp ta thêm một việc nhé!"
Cao Anh Hùng cười khẩy, mở cửa phòng bệnh.
Hạng người này rất hiếu chiến, không biết tém lại, hắn chẳng còn hứng thú nữa. Nhưng câu nói tiếp theo khiến hắn dừng bước.
"Một triệu."
Vương Khải cất cao giọng nói: "Dự án kế tiếp cứ làm theo lời ngươi, 20% cổ phần trên danh nghĩa."
Cao Anh Hùng cười khẽ, xoay người lại: "Vương tổng có biết không, hào phóng là một trong những ưu điểm ít ỏi của ngươi." Hết chương 1515.



Bạn cần đăng nhập để bình luận