Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 768. Ngươi không có quyền được chọn



Chương 768. Ngươi không có quyền được chọn




Harry cáu kỉnh bị đánh thức bởi tiếng va chạm lớn.
Đứng dậy khỏi giường, hắn không quan tâm đến việc nhà nghỉ của mình có bị sập hay không, mà sờ soạng lấy một chai rượu whisky từ đầu giường lên, nhấp vài ngụm.
“Thằng chó nào đang gây rắc rối ở đây vậy?”
Sau khi uống rượu, hắn hùng hổ rút khẩu súng ngắn hai nòng ra chửi bới, định dạy cho tên khốn phá giấc mơ của mình một bài học.
Khi vừa mở cửa ra, hắn bị khung cảnh giống như luyện ngục trước mặt làm cho sợ hãi, ngay lập tức tỉnh lại.
Hai gian phòng duy nhất có khách ngày hôm nay đã hư hỏng đến mức không thể nhận ra. Dưới ánh đèn chói lóa của những chiếc xe trong sân, màu đỏ sẫm vương vãi khắp nơi trong phòng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Điều khiến hắn băn khoăn là những người đó là ai, những du khách giàu có đó đã đi đâu?
Ông chủ khách sạn vẫn còn say khướt không để ý đến ánh đèn hậu của mấy chiếc ô tô chạy cách đó không xa.
“Harry tiên sinh.”
Một nam nhân mặc vest đen có hình con vật mà hắn chưa từng nhìn thấy đứng trước mặt hắn. Đối phương chẳng những không quan tâm đến vũ khí trong tay hắn, thậm chí còn chán ghét quơ quơ cái tay trước mũi, biểu thị sự bất mãn đối với toàn thân đầy mùi rượu của hắn.
“Là ta.”
Harry tính tình nóng nảy nhưng không ngu ngốc. Hắn lắp bắp trả lời.
“Đưa cho ta hồ sơ đăng ký khách của ngươi ngày hôm nay.”
Đối phương mỉm cười: “Ta xin lỗi, nhưng gia tộc Michael Corleone sẽ phụ trách bồi thường tất cả.”
Michael Corleone.
Cái tên đại diện cho tâm ngoan thủ lạt khiến Harry đành phải từ bỏ ý định phản kháng. Hắn quay người lấy ra quyển đăng ký mỏng trên cái bàn chất đầy đồ vật bừa bãi của mình.
“Rất tốt.”
Aston Dell cố nén cơn buồn nôn cầm lấy quyển đăng ký gần như dính đầy bụi bẩn đến mức không thể nhìn thấy màu sắc ban đầu của tờ giấy. Sau khi cẩn thận lật qua lật lại, hắn xé đi bản đăng ký cho Guy và những người khác trong hôm nay.
Cất vào trong túi áo, luật sư vỗ vai nam nhân mùi rượu nồng nặc, nở một nụ cười chức nghiệp, sau đó búng tay về phía trước một cái.
“Ta nghĩ những thứ này đủ để đền bù tổn thất cho ngươi rồi.”
Nương theo giọng nói, hai xấp tiền thật dày được nhét vào tay Harry, mệnh giá và độ dày của những tờ tiền lập tức khiến ông chủ khách sạn nhận ra rằng thức dậy vào lúc này dường như không phải là chuyện xấu.
“Tất cả chúng ta đều đã trưởng thành, ta không nghĩ rằng Harry tiên sinh sẽ bận tâm đến một vài câu chuyện tầm phào vô thưởng vô phạt để thu hoạch được một khoản lợi ích lớn hơn.”
Luật sư búng tay một cái, một chiếc cặp màu đen được một nam nhân mặc vest đi giày da đặt trước mặt Harry.
“Ngươi nên nhớ kỹ không có ai từng ở đây ngày hôm nay, tất cả những điều này là do một số kẻ nát rượu mất kiểm soát gây ra.”
Luật sư vừa nói vừa ra hiệu đối phương mở cái cặp da.
Harry rất nghe lời, ngoan ngoãn mở cái cặp da, sau đó hơi thở bắt đầu nặng nề.
“Thế nhưng…”
Quay đầu nhìn về phía sau, Harry nói một nửa liền nuốt xuống bụng.
Những người phía dưới đang làm việc với tốc độ nhanh đến kinh ngạc, đồ trang trí của những căn phòng đều được bổ sung đầy đủ ở vị trí bị va chạm. Màu đỏ sẫm chói mắt đã bị tẩy sạch không còn dấu vết.
“Chuyện chuyên nghiệp nên giao cho người chuyên nghiệp làm.”
Nụ cười của luật sư giống như ma quỷ trong mắt Harry, ma quỷ tiếp tục nói những lời mà hắn không thể từ chối: “Nói thật, ngươi cũng chỉ nhận được số tiền bồi thường vừa rồi thôi. Một ngày nào đó, khi ngươi còn đang say giấc ngủ, ngươi sẽ bị một tên khốn kiếp say rượu đến mức mất trí xông vào phòng giết chết.”
“Nói dối, chúng ta sẽ chịu trách nhiệm xử lý tốt hết thảy. Ngươi sẽ có đủ tiền mặt để thay đổi tình hình của mình.”
“Chọn như thế nào do ngươi quyết định.”
“Thưa ngài, mặc dù ta cũng thích uống rượu, nhưng ta kiên quyết phản đối việc lái xe khi say rượu. Hai ngày nay ta không có bất kỳ khách nào đến cửa, phiền phức của bọn hắn chắc chắn sẽ khiến cuộc sống của ta khó khăn hơn.”
Câu trả lời của Harry khiến luật sư mỉm cười.

Cảm giác lạnh như băng khiến Adi tỉnh lại. Vừa nhìn đã thấy mục tiêu ám sát của mình đang ngồi cách đó không xa, Adi cười lạnh.
Gãy xương sườn, gãy tay phải, gãy chân trái.
Trong nháy mắt, Adi chui ra từ đống người chết đã nhận ra thương thế của mình thông qua sự đau đớn từ cơ thể, nhưng hắn không hề chán nản mà còn cảm thấy may mắn.
Ít nhất thì mình sẽ không chết một cách đau đớn do vỡ nội tạng.
Sau khi bình tĩnh lại, Adi nhìn bụi đất và mùi gỗ sồi nhàn nhạt trong không khí đục ngầu, hắn có thể khẳng định mình đang ở trong một hầm rượu.
“Chỉ có một vấn đề.”
Tô Bình Nam nhìn đối phương đã tỉnh lại: “Vì sao lại giết ta?”
Adi nhếch miệng, cơn đau trên cơ thể khiến nụ cười của hắn có chút khó coi: “Nói ra thì có thể còn sống sao?”
“Có thể.”
Mặt Tô Bình Nam không chút biểu cảm: “Cùng một câu hỏi, người trả lời chi tiết nhất và thời gian ngắn nhất, người đó có quyền sống.”
“Ta có thể tin tưởng ngươi sao?”
Nghe luật sư phiên dịch, Adi chăm chú nhìn Tô Bình Nam, cố gắng từ biểu hiện của đối phương bắt được một phần tin tức có lợi cho mình, nhưng kết quả lại khiến hắn thất vọng.
Đối phương sắc mặt lạnh như đá, không chút thay đổi.
“Ngươi không có quyền được chọn.”
Tô Bình Nam đưa ra đáp án.
Adi đã nói.
Tô Bình Nam nói rất đúng, hắn không được chọn, chỉ có thể thử một lần.
Để tiết kiệm thời gian, Adi nói ra mọi thứ với tốc độ cực nhanh, kể cả một phần cuộc đối thoại giữa Guy và Ninh Tiểu Ninh mà hắn đã nghe được.
Sau khi nói xong, hắn thở hổn hển một hơi, nhịn không được dùng ánh mắt chờ mong nhìn gương mặt của mục tiêu, yên lặng chờ đợi phán quyết cuối cùng của đối phương.
“Ta tin ngươi không nói sai.”
Tô Bình Nam gật đầu. Adi là người thứ ba bị thương tỉnh lại. Những gì mà hắn nói không hề có gì khác với hai người trước đó. Hết chương 768.



Bạn cần đăng nhập để bình luận