Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 160: Cao thủ

Chương 160: Cao thủ
Văn Tiểu Địch không cố ý tránh né mà thoải mái mở cửa đi ra ngoài, lạnh lùng nhìn mấy thân thích đang trố mắt ngạc nhiên kia, sau đó dửng dưng rửa tay rồi đi ra ngoài.
Dạ tiệc vẫn chưa kết thúc, nàng rời đi sớm nhưng không về nhà, mà rủ một người bạn thân nhất đến chỗ quen ăn đồ nướng. Bây giờ nàng chỉ muốn uống rượu.
Chỗ đó là một quán đồ nướng ở gần đại học Thiên Đô. Văn Tiểu Địch đã ăn ở đây suốt sáu năm, nàng rất thích hương vị của quán này.
Bạn nàng có việc bận nên đến muộn.
Nàng gọi một ít xiên nướng và năm chai bia. Ăn một miếng uống một cốc, vẫn ngầu bá cháy như xưa.
Nam sinh ăn đồ nướng ở gần đó đều sững sờ. Tướng mạo này, thân hình này, vậy mà lại uống rượu một mình.
"Quân Tử, ngươi là cao thủ, đến tán nàng đi."
Nam sinh ở bàn cách nàng gần nhất giật dây cao thủ tán gái đi bắt chuyện.
Dáng vẻ Văn Tiểu Địch uống rượu đẹp đến kinh tâm động phách, cao thủ tán gái nhìn nàng không chớp mắt, uống một cốc bia để lấy thêm can đảm rồi đi đến bàn của Văn Tiểu Địch.
"Xin chào, đi một mình à? Ngươi cũng to gan thật! Sao ta chưa gặp ngươi bao giờ?"
Cao thủ hỏi.
Văn Tiểu Địch chẳng thèm ngước mắt nhìn, vẫn uống rượu một mình như cũ.
Nam sinh ở bàn phía sau bắt đầu ồn ào, ra sức than thở khiến cao thủ xấu hổ.
Cao thủ cũng cảm thấy mất mặt, vì vậy không lập tức rời đi mà ngồi xuống luôn.
"Cút!"
Hắn còn chưa kịp lên tiếng, Văn Tiểu Địch đã lạnh lùng thốt ra một câu.
Tức thì mấy nam sinh ngồi quanh đó bắt đầu cười ầm lên, cao thủ mất hết thể diện, lạnh lùng nói: "Ai thèm cái dáng vẻ học sinh này của ngươi chứ, trông chẳng phải thứ tốt lành. Lão tử chẳng thèm."
Hắn nói xong, toan đứng dậy rời đi.
Câu nói "trông chẳng phải thứ tốt lành" đã châm lên lửa giận trong lòng Văn Tiểu Địch.
Nàng không để ý tới ánh mắt của người trong ký túc xá, nhưng người thân hiểu lầm khiến nàng không chịu nổi.
"Xoạt!"
Một ly rượu hất vào mặt cao thủ. Cao thủ tán gái giận tím người, vung tay định tát Văn Tiểu Địch.
"Choang!"
Chai bia vỡ toang nơi góc bàn, Văn Tiểu Địch chĩa nửa chai bia vào cổ cao thủ. Lúc đập chai bia nàng sơ ý để mảnh vỡ cắt vào tay, máu tươi nhỏ từng giọt.
"Có đến mức ấy không?"
Nam sinh bàn kia vây đến. Mọi người chỉ là sinh viên đại học mà thôi, không phải côn đồ đầu đường xó chợ. Thấy sự việc thành ra thế này, mọi người mồm năm miệng mười khuyên nhủ.
Cao thủ cũng không biết phải làm sao. Động thủ ư? Rõ ràng là tâm trạng nữ hài này hơi bất thường, chẳng may nàng thật sự đâm mình một phát thì sao?
Thôi, mình đi cho xong chuyện. Cao thủ thầm nghĩ.
Nghĩ tới đây, cao thủ nói với Văn Tiểu Địch: "Thôi, coi như ta xui xẻo."
Văn Tiểu Địch lắc đầu: "Ta ngồi đây ăn cơm, ngươi quấy rầy ta là ngươi sai, ngươi phải xin lỗi ta."
Cao thủ nổi cáu, tùy tiện ngồi xuống: "Ngươi hắt rượu vào mặt ta, ta còn chưa so đo với ngươi mà ngươi đã kích động rồi. Để xem ngươi có thể làm gì được ta?"
Văn Tiểu Địch cắn răng nói: "Ta gọi điện thoại."
Nàng không gọi điện cho Tô Bình Nam, mà gọi cho Trương Lệ Hoa. Mấy ngày nay ở công ty, Trương Lệ Hoa rất thích tiểu cô nương này, dạy nàng không ít thứ, cho nên quan hệ giữa hai người rất tốt.
Lúc này Trương Lệ Hoa còn đang tăng ca. Sau khi nhận cuộc gọi và nghe Văn Tiểu Địch kể lại, nàng nói: "Người không sao là tốt rồi. Đừng kích động, để ta đến xử lý."
Mười mấy phút sau, ba chiếc xe việt dã màu đen đã đến trước cửa quán nướng.
"Rầm rầm!"
Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, Tiểu Trang dẫn theo mấy hán tử đi vào.
Trương Lệ Hoa lựa chọn gọi Tiểu Trang đến hỗ trợ. Nàng cảm thấy Tiểu Trang là người thích hợp nhất, đám Đỗ Cửu, Dương Thiên Lý quá ác, không thích hợp.
Nhóm Tiểu Trang vừa đến, cánh sinh viên lập tức mất bình tĩnh. Khí tức bưu hãn trên người nhóm người này không giấu được.
Tiểu Trang rất kiên nhẫn lắng nghe Văn Tiểu Địch kể lại đầu đuôi sự việc, sau đó gật đầu.
Hắn đi tới trước mặt chủ quán, khách khí trò chuyện vài câu rồi rút ra hai trăm tệ làm phí dọn dẹp.
Tiếp đó, hắn nói với cao thủ: "Ngươi bắt chuyện gây sự trước đúng không?"
Cao thủ gật đầu.
"Sau đó ngươi miệng tiện mắng nàng đúng không?"
Cao thủ vẫn ngơ ngác gật đầu.
Tiểu Trang nói tiếp: "Nói đạo lý xong rồi thì xin lỗi đi."
Dứt lời hắn ra hiệu cho thuộc hạ xách một két bia đến.
"Uống hết và xin lỗi thì chuyện hôm nay xem như kết thúc."
Sắc mặt tiểu tử kia đỏ bừng lên, hắn cất lời: "Anh trai ta là Lâm Trường Phát."
Câu này là thật, Lâm Trường Phát là nhân tài mới nổi ở Thiên Đô, gần đây khá nổi tiếng trong xã hội, có điều bình thường hắn rất ít khi liên lạc với vị anh họ này. Thấy khí thế của Tiểu Trang giống dân xã hội, hắn bất giác thốt ra câu này với hi vọng đạt được kết quả nào đó.
Tiểu Trang lắc đầu: "Ta không biết. Ngươi chỉ cần nói uống hay không?"
Tiểu tử kia không chống đỡ nổi, bèn đứng dậy, khom lưng thật sâu trước Văn Tiểu Địch: "Ta miệng tiện, xin lỗi."
Hắn nói xong, lập tức cầm chai rượu lên dốc vào miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận