Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 164: Như thế rất oai

Chương 164: Như thế rất oai
Trong lúc chờ món, Lý Nhiêu mở lời: "A Nhiên, ngươi có biết dạo này Tô Bình Nam làm gì không?"
"Ta bận lắm."
Lý Lạc Nhiên không chú ý tới vẻ mặt nghiêm túc của cô mình.
Lý Nhiêu chăm chú lau sạch bát đũa, sắp xếp lại câu chữ, ngồi ngay ngắn lại rồi nghiêm nghị nói: "Vậy ngươi có biết Tô Bình Nam mua một ngân hàng không?"
Lý Lạc Nhiên lắc đầu: "Không biết, thật ra hắn rất mệt mỏi, hiếm khi nhắc đến chuyện làm ăn. Ta cũng không muốn hỏi."
Lý Nhiêu tỏ thái độ nghiêm túc: "Vậy ngươi có biết buổi ca nhạc ở sân vận động của hắn không?"
Lý Lạc Nhiên lắc đầu: "Ta có nghe hắn nhắc đến, nói là nổi tiếng nọ kia. Ta cũng không hỏi nhiều."
Lý Nhiêu ngỡ ngàng, cô cháu gái ngu ngốc này của mình chẳng quan tâm đến chuyện gì hết.
Qua một lúc lâu thức ăn đã lên đủ, Lý Lạc Nhiên thấy tiểu cô của mình tỏ vẻ cạn lời, không kìm được bèn dè dặt lên tiếng: "Tiểu cô, có chuyện gì thì ngươi cứ nói thẳng là được."
Lý Nhiêu gắp đồ ăn, chậm rãi nhấm nháp rồi gật đầu nói: "Hương vị khá ngon. Nói xem các ngươi quen nhau như thế nào?"
Gương mặt Lý Lạc Nhiên đong đầy hạnh phúc: "Hôm ấy ta tổ chức sinh nhật, Đỗ Đan Đan, à, đó là bạn học của ta..."
Khi nghe đến đoạn Tô Bình Nam đánh người xong liền tỏ tình, Lý Nhiêu không chớp mắt. Về điểm này thì nàng và cháu gái giống nhau, từ nhỏ đã thích người mang lại cảm giác an toàn.
"À phải rồi, hôm đó hắn còn trịnh trọng nói mình có rất nhiều tiền..."
Lý Lạc Nhiên nghĩ tới chuyện vui, không nhịn được bật cười.
Lý Nhiêu rất kiên nhẫn chờ Lý Lạc Nhiên cười xong, sau đó nghiêm trang nói: "Nhiên Nhiên, vấn đề hiện tại không phải là hắn có rất nhiều tiền, mà là hắn có quá nhiều tiền. Ngươi hoàn toàn không có cách nào khống chế hắn, có rất nhiều chuyện hắn không nói với ngươi."
Nói đến đây, Lý Nhiêu nhấn giọng: "Lần này hắn đi Cảng thành không chỉ thu mua một ngân hàng, mà còn mua một ngôi biệt thự giá tám nghìn sáu trăm vạn."
"Thế nên Lạc Nhiên à, ngươi phải nghiêm túc nghe ta nói."
"Biệt thự á, cái này ta biết. Hắn nói là tặng ta, bảo ta lúc nào rảnh thì đi làm thủ tục."
Lý Lạc Nhiên ngắt lời tiểu cô.
Lý Nhiêu: "..."
Lý Lạc Nhiên tiếp tục bạo kích: "Hắn nói xe của ta không tốt, vừa hay đi Cảng thành đổi một chiếc."
Lý Nhiêu bỗng cảm thấy mình không biết nên nói gì.
Nhìn vẻ mặt không nói lên lời của Lý Nhiêu, Lý Lạc Nhiên cũng trở nên nghiêm túc: "Tiểu cô, thật ra ta hiểu ý của ngươi. Có lúc ta cũng nghĩ hắn ngày càng ưu tú, hắn có tài sản mà người bình thường không tài nào tưởng nổi, thậm chí có nhiều thuộc hạ quên mình phục vụ cho hắn. Hắn gần như là người hoàn mỹ trong mắt rất nhiều nữ nhân, ta có là gì đâu?"
Thấy Lý Nhiêu không nói gì, Lý Lạc Nhiên lại hỏi: "Thật ra ta rất ngốc. Mặc dù ta xinh đẹp, nhưng có xinh đẹp đến mức khiến một nam nhân tiếng tăm lừng lẫy chỉ yêu duy nhất mình ta không?"
Lý Nhiêu lên tiếng: "Đây cũng là nguyên nhân ta và ba mẹ ngươi lo lắng nhất. Nam nhân này phát triển quá nhanh, quá cường thế."
Lý Lạc Nhiên gật đầu: "Ta biết, cuộc tình này giống như một giấc mộng đẹp, nhưng ta không muốn tỉnh lại. Chẳng qua các ngươi đều thấy hắn cường thế và nghiêm túc, còn ta lại cho rằng hắn rất cô đơn."
"Điều quan trọng nhất là ta thích hắn, ta muốn ở bên hắn, như vậy là đủ rồi."
Sau câu này, Lý Nhiêu không nói gì nữa, bỗng nhiên câu nói kia của thầy bói vang lên trong đầu nàng: "Tương lai nữ hài này có phúc khí lớn."
Vụ làm ăn đầu tiên của công ty bảo an Cẩm Tú đến từ ông chủ Ngưu.
Sau khi buổi ca nhạc kết thúc, ông chủ Ngưu thấy công ty bảo an của Tô Bình Nam, tức khắc lại bắt đầu hâm mộ và ghen tỵ.
Lục Viễn đeo tai nghe, chỉ huy gần một trăm nhân viên an ninh bảo vệ các vị khách quý lên sân khấu một cách bài bản, trang phục thống nhất và hành động thuần thục khiến ông chủ Ngưu mở rộng tầm mắt.
"Cho ta thuê mười người."
Ông chủ Ngưu cảm thấy liệu có phải dạo này mình ít liên lạc với Tiểu Hồng Bào hay không, mà đối phương lại im hơi lặng tiếng có hành động lớn như vậy.
"Ngươi dùng nhiều thế?"
Tô Bình Nam hỏi. Hắn cảm thấy ông chủ Ngưu không cần phải thuê nhiều như vậy.
"Ta thích đấy, oai biết bao!"
Ông chủ Ngưu không quan tâm có cần thiết hay không, hắn chỉ muốn phô trương thôi: "Sắp tới có buổi giao lưu tài nguyên Tấn Châu, ta sẽ khiến bọn hắn hâm mộ chết luôn."
Tô Bình Nam vỗ vai đối phương: "Thể hiện cho tốt, ta giúp ngươi một lần."
Nửa tháng sau, ông chủ Ngưu tỏa sáng khiến các ông chủ quặng mỏ ở Tấn Châu chói mù mắt.
Tô Bình Nam biết đức hạnh của đám ông chủ quặng mỏ này, dứt khoát bảo Lục Viễn làm thật hoành tráng. Lục Viễn ngầm hiểu, chọn mười mấy tráng hán cao tầm một mét tám mươi lăm, ai nấy đều cắt đầu húi cua, đeo kính, mặc sơ mi trắng vest đen, đeo tai nghe. Ông chủ Ngưu cực kỳ thỏa mãn.
"Ngươi không thấy đâu, những người đó nhìn suýt rớt tròng mắt luôn. Lần này lão Ngưu ta đúng là nở mày nở mặt."
Trong lớp EMBA của học viện kinh doanh thuộc đại học Thanh Mộc, Ngưu Quảng Phát nói văng nước bọt, kể cho Tô Bình Nam nghe cảnh tượng buổi giao lưu lần trước. Hôm nay là buổi học cuối cùng của năm 93, hiếm có dịp mọi người đến đông đủ.
"Hôm nay là buổi học cuối cùng, hiếm khi mọi người có mặt đông đủ như vậy. Ta đề nghị liên hoan một bữa."
Giờ đã tan học, Ngưu Quảng Phát sợ mọi người rời đi, lập tức gào to.
Những người này có thế lực không nhỏ, "kết thêm nhiều bạn thì có thêm nhiều đường" là nguyên tắc trước giờ của hắn.
Mọi người đều là nhân tinh, sau một năm chung sống cũng có chút giao tình, tất nhiên sẽ không từ chối. Ngay cả Tô Bình Nam rất ít tham gia cũng gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận