Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 262: Con khỉ?

Chương 262: Con khỉ?
Hình xăm của Đỗ Cửu là Quan Công, râu dài cầm đao, bên cạnh có hàng chữ “Đôi vai sắt đảm đương chính nghĩa”.
Cố Thanh Vân tiếp xúc rất nhiều với người trong tam giáo cửu lưu, thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy. Tô Bình Nam cười lắc đầu: "A Cửu làm xằng làm bậy, hắn gánh không nổi Quan Nhị Gia. Hắn có mệnh côn đồ giang hồ lại đi xăm hình đại ca, nếu không theo ta thì nhất định đã chết thảm nơi đầu đường xó chợ rồi."
Tô Bình Nam không gặp Đỗ Cửu ở thời không khác, nhưng hắn đã đoán đúng cái kết của Đỗ Cửu. Trong một thời gian và không gian khác, độc lang Tây Bắc này đã chết ở biên cương, vào một tối hắn đã bị một con dao Ingisha sắc bén cắt cổ chết.
Đỗ Cửu cười giải thích: "Lúc đó ta tuổi trẻ vô tri, nghĩ rằng xăm hình Quan Nhị Gia sẽ phù hộ bình an, cho nên mới đi xăm..."
"Còn có cách giải thích này sao? còn của A Thạch thì sao, có ý nghĩa gì?"
Cố Thanh Vân bắt đầu quan tâm, Ôn Uyển cũng lặng lẽ dỏng tai lên nghe.
Đỗ Thạch cười ha ha, nhưng không nói gì, hắn có một hình xăm đầu lâu lớn trên lưng.
Tô Bình Nam cũng không giải thích, ngược lại đổi chủ đề nói: "Bọn họ không có gì đặc biệt, ta biết hình xăm của một nữ nhân mới gọi là đặc biệt."
"Nói nghe xem."
Tô Bình Nam hơi mất tập trung: "Trên lưng nàng có hình xăm một con khỉ."
"Con khỉ?"
Cố Thanh Vân nâng ly của mình lên huých vào Tô Bình Nam, có chút buồn cười nói: "Nữ nhân à?"
Trên lưng xăm hình con khỉ gì, Tô Bình Nam nhìn Cố Thanh Vân với vẻ nghiêm túc: "Nếu gặp phải nữ nhân đó, ngươi không được dùng giọng điệu này để nói chuyện, nếu không ở Thiên Nam ta cũng không chắc có thể bảo vệ được ngươi đâu."
Cố Thanh Vân sửng sốt, hắn vô cùng ngưỡng mộ khả năng điều khiển tam giáo cửu lưu của Tô Bình Nam, vừa nghe thấy ngữ điệu Tô Bình Nam nghiêm túc như vậy, lập tức bỏ ngay thái độ đùa cợt sang một bên.
Khi Tô Bình Nam nói ra lời này, tất cả mọi người đều trở nên tò mò, Đỗ Cửu không khỏi hỏi: "Ai mà có uy lực như vậy?"
Tô Bình Nam tiếp tục: "Hình xăm của nàng là hình con khỉ nổi tiếng nhất ở đất Hạ chúng ta."
Ôn Uyển đột nhiên loé lên một suy nghĩ, không biết lấy đâu ra dũng khí mà thốt lên: "Tôn Ngộ Không?"
Lời vừa nói ra, nàng nhận ra là đã phạm vào một điều cấm kỵ lớn, do nghe quá nhập tâm nên đã thật sự xen vào cuộc nói chuyện của các ông chủ. Nàng nhất thời sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu. Tô Bình Nam cũng không quan tâm mà gật đầu với nàng: "Cũng đúng mà cũng không đúng, nàng xăm hình Đức Phật."
Cố Thanh Vân trừng mắt nhìn Ôn Uyển mặt nhợt nhạt đang cười, Tô Bình Nam cũng nhìn ra Ôn Uyển sợ hãi, cười nói: "Không sao, ta không phải người phép tắc quá như vậy."
Một tia sáng lóe lên, Cố Thanh Vân vỗ tay cười: "Ta nghĩ ra rồi, là Đấu Chiến Thắng Phật, nữ nhân này thật có khí phách. Có cơ hội nhất định phải làm quen mới được."
Mọi người gần như ngâm mình xong, đều nằm trên chiếu trúc để massage. Ngay khi Ôn Uyển bắt đầu, mười ngón tay linh hoạt như rắn. Kỹ thuật ấn, xoa… phát huy đến cực điểm.
Cảm nhận được sự thoải mái hiếm có, Tô Bình Nam khen ngợi: "Kỹ thuật tốt."
Ôn Uyển ấn cực kỳ cẩn thận, cảm nhận được cơ bắp cuồn cuộn của Tô Bình Nam, nàng dùng hết toàn bộ sức lực bình thường.
"Người ngươi nói chính là Mộ Dung đại tỷ đúng không?"
Ôn Uyển mặt đã thấy mồ hôi rồi, lấy hết can đảm hỏi Tô Bình Nam.
"Ngươi đến từ Hải Châu?"
Tô Bình Nam hơi ngạc nhiên vì nữ tử này thực sự biết hắn ta đang nói về ai.
"Ừm."
Ôn Uyển thấp giọng đáp: "Nhất tỷ của Hải Châu Hải Đông Thanh, mọi người ở Hải Châu đều biết hình xăm trên lưng nàng chính là Đấu Chiến Thắng Phật."
Tô Bình Nam biết đến nữ tử này là vì Tô Định Bắc. Vị đại tỷ ở thời không Tô Định Bắc bỏ mạng trên biển tên là Mộ Dung Thanh Thanh.
Phải nói là tay nghề của Ôn Uyển thật sự hiếm thấy, đó là lần đầu tiên Tô Bình Nam ngủ một cách thoải mái.
"Cám ơn."
Khi chia tay, Tô Bình Nam đã nói lời cảm ơn đến Ôn Uyển. Hắn đã lo lắng quá nhiều việc nên đã lâu không được nghỉ ngơi thoải mái như vậy.
Tô Bình Nam có một đặc điểm, đó là trước mặt những người bình thường hay những người kinh doanh nghiêm túc, cơ thể hắn ẩn giấu rất tốt sự thù địch và dữ tợn, tạo ấn tượng là người mạnh mẽ mà lịch thiệp chứ không phải ác liệt và tàn nhẫn như lời đồn đại.
Đến cuối cùng Cố Thanh Vân cũng không nhắc tới Triệu Quân nữa. Khi Tô Bình Nam rời đi, hắn quay lại nói một cách nghiêm túc: "Ngươi là một trong số ít những người bạn của ta, chuyện này ta nể mặt ngươi."
Nói rồi phóng xe đi thẳng.
Cố Thanh Vân đứng tại chỗ không nhúc nhích mà châm một điếu thuốc. Hắn sinh ra trong gia đình quan chức, thông minh từ nhỏ, hơn nữa khi lớn lên càng khéo léo như cá gặp nước. Nhưng nghĩ kỹ lại thì ngoài việc lợi dụng các mối quan hệ, Cố Thanh Vân chẳng có mấy bạn bè.
Hắn ném điếu thuốc vừa hút xuống đất rồi dùng chân dập tắt, cũng không để ý Tô Bình Nam có nghe được hay không mà lớn tiếng nói: "Con mẹ nó lão tử cũng mặc kệ các tin đồn của ngươi, thực lòng muốn cùng ngươi làm bạn thì sao?"
Cố công tử xưa nay không bao giờ mắng chửi thô lỗ, giờ tự nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm biết bao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận