Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1980. Lý Kỳ Xương



Chương 1980. Lý Kỳ Xương




Ông lão họ Tiêu, tên là Tiêu Cương Ngọc. Từng là xưởng trưởng xưởng Thiên Cương số một, nhưng đã nghỉ hưu nhiều năm rồi.
Có thể nói rằng người này đã rút lui khỏi sân khấu.
Số người tại Thiên Nam biết đến cái tên mà Tô Trung Hòa đã trịnh trọng ghi vào sổ tay của mình này không nhiều, nhưng lý lịch của người này khá ấn tượng.
Hắn là anh hùng đã sống sót qua mưa bom bão đạn!
Hắn là nhân vật đã tham gia cuộc vạn lý trường trinh! Bất luận là thành tích hay là những vết sẹo trên cơ thể hắn đều khiến các quan chức cấp cao hiện tại của Thiên Nam trở nên mờ nhạt khi đem ra so sánh.
Cả hai bận rộn cả buổi chiều, không ai biết hai người đã nói những gì. Tô Bình Nam nhận được tin tức rất nhanh, nam nhân cau mày im lặng suy nghĩ.
Một nhân vật đã rút khỏi sân khấu từ lâu có đáng để Tô Trung Hòa đại sứ biên cương này dành cả buổi chiều để thăm hỏi không?
Quan tâm người có công?
Đối với cách nói này của bên chính quyền, Tô Bình Nam cười khẩy.
Nam nhân nhìn Lục Viễn: “Có một vài quân cờ sắp phát huy tác dụng rồi. Ta muốn biết Tô Trung Hòa đã nói những gì tại nhà Tiêu Cương Ngọc.”
“Rõ, ta đi làm ngay.”
Lục Viễn cúi người rồi rời đi.
...
Học giỏi để làm quan.
Đây là điều mà tất cả mọi người tại Hạ quốc đề công nhận. Đặc biệt là trong thời đại này khi các rào cản xã hội còn chưa rõ ràng, lựa chọn đầu tiên của nhiều sinh viên đại học ưu tú là xin vào làm việc tại sở cảnh sát.
Lý Kỳ Xương chính là một trong số đó.
Trong năm vừa qua, thành tích tốt nghiệp đại học nhân dân của hắn vô cùng bắt mắt.
Việc chàng thanh niên sinh ra ở một thị trấn tại Thiên Nam này dựa vào thành tích xuất sắc thi được vào văn phòng cảnh sát đã gây chấn động rất lâu trong thị trấn này.
Thế sự như nước, nóng lạnh chỉ mình mới biết.
Trong mắt những người thân suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, hắn là một đại nhân vật ăn cơm nhà quan, là bầu trời của bọn họ, là niềm tự hào của bọn họ.
Nhưng trong con mắt của Lý Kỳ Xương, hắn là một nhân vật nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn.
Quan trường là nơi lý lịch bối cảnh cực kỳ được coi trọng.
Một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp về đơn vị, vậy thì ngươi chỉ có thể bắt đầu từ những công việc vụn vặt.
Có tài?
Có tài cũng phải chèn ép ngươi, mài giũa ngươi bỏ đi những góc cạnh không thích hợp với chốn quan trường, mài giũa ngươi cho đến khi ngươi trưởng thành mới tính là đang bồi dưỡng ngươi.
Tuy nhiên tài năng văn chương của Lý Kỳ Xương thực sự đáng kinh ngạc, các bài phát biểu của rất nhiều lãnh đạo đều được chuyển đến tay hắn, dần dần hắn đã có được một số quan hệ.
Nhưng nó không hề có tác dụng gì để thay đổi chỉ số hạnh phúc trong cuộc đời hắn.
Hắn vẫn ở ký túc xá với lương một tháng là một trăm linh năm tệ, tán được một cô bạn gái ở Thiên Đô cũng không dám đưa đối phương đi nhà hàng nhiều lần.
Tuy nhiên bạn gái và gia đình nàng lại rất hài lòng với hắn, bởi vì đây rõ ràng là một cổ phiếu tiềm năng với bát cơm vàng.
Nhưng những người thân nghèo ở quê lại không hiểu cho hắn.
Lên thành phố tìm việc làm, gặp phải mâu thuẫn, hay là mất tiền, đều đến tìm hắn nhờ giúp đỡ. Việc này khiến Lý Kỳ Xương có chỗ khó mà không thể nói ra, đồng thời cũng không thể từ chối.
Bởi vì trong mắt người dưới quê, ngươi chính là đại nhân vật, ngươi không giúp chính là quên đi tổ tiên, chính là không có lương tâm!
Khi đó, tình cờ trong một bữa tối hắn đã quen được ông chủ Dương, người sau này đã giúp hắn rất nhiều. Mặc dù hắn biết rất rõ mình chỉ là một nhân vật nhỏ trong đồn cảnh sát, không giúp được gì cho đối phương, nhưng ông chủ Dương rất nhiệt tình.
Chỉ cần là việc của Lý Kỳ Xương, hắn đều sẵn sàng giúp đỡ một tay, dần dần hai người trở thành bạn tốt chuyện gì cũng có thể nói ra.
Ông chủ Dương thậm chí còn giúp hắn mua một căn nhà trả góp với giá thấp, việc này giúp hắn cuối cùng cũng coi như có chốn nương thân tại Thiên Nam, cũng điền được một hạng mục trong việc bàn chuyện hôn nhân với bạn gái Vương Yến...
Người ưu tú chỉ cần một cơ hội là sẽ thăng chức.
Vào năm làm việc thứ năm của Lý Kỳ Xương, cơ hội của hắn cuối cùng đã đến. Vì tài năng văn chương xuất chúng, hắn được Tề Toàn Thành chủ nhiệm mới của văn phòng nhìn trúng, được điều động đến làm thư ký bên cạnh tỉnh trưởng Tô Trung Hòa.
Vẫn là người cũ, vẫn là lương cũ. Nhưng vì thân phận thay đổi, Lý Kỳ Xương dường như đã chuyển sang một thế giới khác!
Những đại nhân vật từng xem thường hắn, bây giờ khi thấy hắn lại cười lớn chủ động chào hỏi! Các loại tiệc tùng giống như thủy triều tìm đến với hắn, rất nhiều việc trước đây hắn cho là vô cùng khó khăn, hiện tại chỉ cần một cú điện thoại đã có người giúp hắn xử lý mọi việc!
Lý Kỳ Xương rất thông minh, hắn hiểu rằng mình vẫn đang trong thời gian thử việc, chưa thực sự trở thành người của ông chủ Tô.
Vì vậy với tính cẩn thận và biết nghĩ cho đại cục, hắn đã từ chối tất cả các bữa tiệc, khi tiếp xúc với những đại nhân vật vẫn khiêm tốn như lúc trước.
Bởi vì hắn biết mình nhất định không được làm cho Tô Trung Hòa thấy phản cảm, chỉ có ở vị trí này tiếp tục cố gắng hắn mới thật sự có được tất cả!
Nhưng có một bữa tối của một người mà hắn không thể từ chối.
Đó là Dương Minh.
Người anh em tốt này đã giúp hắn vượt qua rất nhiều khó khăn khi hắn vẫn còn chưa thăng tiến.
“Địa điểm ăn uống không được quá cao cấp. Cũng đừng gọi người nào khác đến tham gia, coi như là anh em nói chuyện tán gẫu thôi.”
Đây là câu trả lời của Lý Kỳ Xương cho lời mời ăn tối của Dương Minh.
“Không thành vấn đề.”
Dương Minh vui vẻ đáp lại: “Có một trang trại nghỉ dưỡng ở ngoại ô phía Tây vừa mới khai trương, người không nhiều, ta kiếm chút rượu ngon coi như chúc mừng sự thành công của ngươi - người anh em của ta.” Hết chương 1980.



Bạn cần đăng nhập để bình luận