Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 501: Lý Phong

Chương 501: Lý Phong
“Có năm phương thức tư nhân hóa bến cảng.”
Trong phòng họp Cẩm Tú ở Cảng thành, Rebecca đứng đối diện với đội ngũ mà nàng đã cẩn thận chọn lựa, giọng điệu sục sôi.
“Chúng ta không cần cân nhắc đến cho thuê, tư nhân hóa quản lý, nhượng quyền thương mại, tiếp cận thị trường, những gì mà chúng ta cần là tư nhân hóa hoàn toàn. Nói cách khác, chúng ta cần ban ngành cảng vụ Nhật Bất Lạc (ám chỉ Đế quốc Anh và Tây Ban Nha xưa) bán cho chúng ta đường bờ biển dài mười tám hải lý gần Truân Môn vịnh Thanh Sơn theo hình thức tài sản.”
“Độ khó rất lớn.”
Một thanh niên ngồi bên tay trái Rebecca lên tiếng: “Chúng ta cần phải làm rất nhiều việc, mà những việc này chưa chắc đã có tác dụng.”
“Độ khó không lớn, tối thiểu không lớn như các ngươi đã nghĩ.”
Rebecca tự tin nói: “Mọi người đều biết quyền quản lý Cảng thành sẽ được trao trả lại cho Hạ quốc sau năm 1997. Vì thế, ta cũng không cảm thấy kỳ quái khi đám ngu ngốc ở Nhật Bất Lạc muốn làm chuyện gì. Đây chính là cơ hội của chúng ta.”
“Cơ hội ngàn năm một thuở.”
Rebecca nhấn mạnh: “Hiện tại, các ngươi chỉ cần cân nhắc làm sao để làm tốt chuyện này chứ không phải có làm được hay không.”
Rebecca tiến vào trạng thái của một huấn luyện viên đầy kinh nghiệm, cả người phát ra khí thế.
Cách.
Rebecca mở đèn chiếu phim, dữ liệu chi tiết về bến cảng Cảng thành xuất hiện trên tấm màn đen bên trong phòng họp.
“Là cảng hoạt động tự do quan trọng nhất ở Đông Nam Á, Cảng thành có bốn mươi tám cầu cảng trên ba mươi ngàn tấn, nhưng số lượng vào Truân Môn là bao nhiêu?”
Nhìn xung quanh một vòng, giọng Rebecca trở nên trầm thấp: “Đáp án chính là số không.”
“Vì sao?”
Rebecca cười lạnh: “Cũng chính vì nghèo mà thôi. Đám chủ sự Truân Môn kia đúng là chẳng ra gì. Ngẫm lại, bây giờ thậm chí mấy tên côn đồ cũng ghét bỏ Truân Môn. Đây quả thật là một sự sỉ nhục đối với Truân Môn.”
Tất cả mọi người đều cúi đầu trước ánh mắt hùng hổ của Rebecca.
“Cho nên, chúng ta hãy nói đến chuyện của mình.”
Rebecca cảm thấy thời gian không chờ người. Sau khi gọi điện thoại trao đổi với Tô Bình Nam xong, hắn đồng ý với quan điểm của nàng, cho nên tập đoàn Cẩm Tú dự định sẽ phát lực.
“Ban lãnh đạo, quản lý, nhân viên và người dân ở Truân Môn đều cần chúng ta thuyết phục từng người một.”
Rebecca cười lạnh: “Mọi thứ trên đời không có gì khác ngoài quyền lợi. Cẩm Tú chúng ta đã đầu tư xây dựng nhà máy và nhà ở công cộng ở Truân Môn, bao gồm rất nhiều công trình công cộng, giúp đỡ trẻ em nghèo đi học. Ngay cả đám côn đồ đó chúng ta cũng phải quan tâm, đó là vì sao?”
Rầm.
Rebecca nện một quyền thật mạnh lên cái bàn họp bằng gỗ, phát ra một tiếng trầm đục: “Đó là vì hiện tại.”
Ánh mắt người bên dưới tỏa sáng. Lúc này, đột nhiên thanh niên bên tay trái đứng dậy. Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, sắc mặt của hắn đỏ bừng, ánh mắt kiên định, chậm rãi nói: “Chung tiên sinh, ta có ý kiến khác.”
“Nói.”
Rebecca lên tiếng.
“Tinh thần trách nhiệm của một doanh nghiệp xã hội là làm cho văn hóa doanh nghiệp trở nên lớn mạnh hơn, chứ không phải là công cụ để ép buộc ý chí của quần chúng.”
Một lời nói ra, toàn bộ phòng họp đều yên tĩnh.
Dưới ánh mắt khó hiểu của tất cả mọi người, Lý Phong chậm rãi nói, giọng điệu hơi run. Rebecca là người cực kỳ cố chấp, hắn đã dốc hết toàn bộ dũng khí của mình để đứng lên nói ra những lời này: “Tinh thần trách nhiệm của một doanh nghiệp xã hội chính là nền tảng thương hiệu của doanh nghiệp đó, tuyệt đối không thể biến nó thành công cụ. Nếu một doanh nghiệp chỉ biết kiếm tiền, chẳng khác nào què chân mà còn đi đường. Kết quả chú định chính là không tồn tại được lâu.”
Lý Phong là sinh viên xuất sắc ngành quản lý xã hội của trường đại học Cảng thành, là người được thư ký của Rebecca là Ngô Tuyên Nghi giới thiệu vào đội ngũ. Khả năng ăn nói của người này vô cùng tốt, làm việc cũng rất nghiêm túc. Cho nên, nàng mới đồng ý cho hắn gia nhập vào đội ngũ của mình.
Ánh mắt Ngô Tuyên Nghi nhìn Lý Phong như muốn giết người.
Nàng vẫn luôn thưởng thức người bạn học này của mình, cho rằng hắn có tài nhưng không gặp thời. Tuy nhiên, nàng vạn lần không nghĩ đến người này lại lý tưởng hóa đến như vậy, trách không được cuộc sống của hắn không được như ý, uổng cho nàng có lòng tốt muốn giúp hắn một phen như vậy.
Nàng thật sự muốn giết chết Lý Phong. Gần đây Chung tiên sinh đang phong sinh thủy khởi, để có được vốn liếng làm việc, nàng vất vả tìm kiếm một tiền đồ tươi sáng, kết quả lại bị Lý Phong phá hỏng. Ngày sau, nàng phải nỗ lực gấp trăm lần so với trước kia để nhận lại được sự tín nhiệm.
“Nói xong chưa?”
Sắc mặt của Rebecca vẫn bình tĩnh, chỉ là giọng điệu hơi thấp xuống. Tuy nhiên, người tiến cử Ngô Tuyên Nghi lại cảm thấy căng thẳng trong lòng. Nàng ở với Rebecca lâu nhất, tất nhiên cũng nhận ra được trong giọng nói của Rebecca ẩn chứa lửa giận.
Rebecca nhìn cấp dưới mà nàng đã từng khá coi trọng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Lúc đó mắt của mình mù rồi sao?”
Kế hoạch Nam Hải của tập đoàn Cẩm Tú là phát súng đầu tiên quan trọng nhất của nàng ở đây, tầm quan trọng của nó đối với sự phát triển ngày sau không cần nói cũng biết. Tuy nhiên, tư nhân hóa Truân Môn liên quan đến cuộc sống của mấy trăm nghìn người, cho nên sự đồng ý của dân chúng ở đây rất quan trọng. Chỉ khi nào qua được cửa ải này, những kẻ đứng đầu Nhật Bất Lạc mới có thể thuận nước đẩy thuyền, vì lợi ích to lớn mà quyết định tư nhân hóa.
“Bây giờ không thể động đến hắn được.”
Rebecca cố gắng đè xuống lửa giận trong lòng. Mấy ngày qua, người này luôn làm công việc tiếp xúc với rất nhiều công nhân ở Truân Môn. Của người phúc ta, tập đoàn Cẩm Tú đã tạo rất nhiều điều kiện mang tính nâng đỡ giúp Lý Phong có được độ thiện cảm cực cao ở Truân Môn. Một khi để hắn nói lung tung, rất nhiều công việc sẽ trở nên phí công nhọc sức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận