Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 220: Chơi ngông phải không?

Chương 220: Chơi ngông phải không?
"Sao nào, muốn xen vào à?"
Lý Kiến Bình là mắt tam giác, lòng trắng nhiều hơn lòng đen, giọng điệu âm trầm. Hắn vẫn còn chút lý trí cuối cùng, có thể nhìn ra khí thế bưu hãn trên người những người này nên mới không tát bay đối phương. Vương Lực mỉm cười: "Ta hỏi mấy câu, có thể đợi một lát chứ?"
Lý Kiến Bình híp mắt, gật đầu.
Vương Lực ngoảnh đầu nói với Lý Nhiêu: "Ngươi là bạn của Tô tổng nhà chúng ta?"
Lý Nhiêu gật đầu: "Ta mới từ Thiên Nam trở về, hiện không mang theo điện thoại. Ngươi có điện thoại không, ta có thể gọi điện cho hắn."
Không biết vì nguyên nhân gì mà Lý Nhiêu không muốn nhắc đến cháu gái của mình.
Vương Lực tin, nữ nhân này quen biết đại ca của đại ca của đại ca mình, hắn tin chắc rằng không ai dám mượn danh Hồng Bào ca đi lừa người khác.
"Ngươi định làm thế nào?"
Vương Lực nhìn Lý Kiến Bình lộ vẻ âm tình bất định, nói với Lý Nhiêu.
Lý Nhiêu đã phải chịu sự sỉ nhục này bao giờ đâu, nàng hận Lý Kiến Bình tận xương tủy, cắn môi nói: "Gọi điện cho Tô Bình Nam."
Vương Lực không có tư cách gọi điện trực tiếp cho Tô Bình Nam. Hắn gãi đầu nhìn Lý Nhiêu bị chọc giận phát điên rồi đưa điện thoại cho nàng.
Cuộc gọi kết nối rất nhanh: "Xin chào, ta là Tô Bình Nam."
Nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tô Bình Nam, bỗng nhiên Lý Nhiêu hơi nghẹn ngào: "Bình Nam, ngươi giúp ta được không?"
Hai chữ "Bình Nam" vừa thốt ra, ánh mắt mấy người Vương Lực lập tức thay đổi. Gọi thân thiết như vậy chứng tỏ quan hệ giữa nữ nhân này và đại ca của đại ca của đại ca mình không tầm thường. Đã đến lúc thể hiện rồi!
Tô Bình Nam không ngờ Lý Nhiêu lại gọi điện cho mình. Sau khi nghe xong, hắn lạnh nhạt nói: "Yên tâm, đã có ta. Đưa điện thoại cho người của Cẩm Tú."
Một câu "yên tâm, đã có ta" đã sưởi ấm trái tim Lý Nhiêu. Mắt nàng đỏ hoe, không còn khí thế của nữ cường nhân. Nàng ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Vương Lực.
"Hồng Bào ca, ta là A Lực, trước đây chơi với Tiểu Trang ca."
"A Lực, chăm sóc Lý tiểu thư thật tốt. Khi nào về Thiên Đô thì đến gặp ta."
Vương Lực cúp máy, toàn thân run lên vì kích động. Hồng Bào ca bảo mình đến gặp riêng hắn, nếu mình giải quyết chuyện này ổn thỏa, lọt vào mắt Hồng Bào ca, thì chẳng phải sau này...
Tức khắc ánh mắt hắn nhìn Lý Kiến Bình trở nên dữ tợn, hắn nói với Lý Nhiêu: "Lý tiểu thư, ngươi nói xem phải làm thế nào?"
Thấy Vương Lực đứng dậy, mấy người trẻ tuổi đi cùng hắn cũng đứng lên, chăm chú nhìn Lý Nhiêu.
Lý Kiến Bình nở nụ cười âm hiểm: "Ái chà, không ít tình nhân nha!"
Hắn còn chưa dứt lời, một chai bia thình lình vỡ toang trên đầu.
Đánh không nương tay, mắng không nể mặt. Nếu đã quyết định ra tay, phong cách của Cẩm Tú là không dài dòng với ngươi, cứ đánh là được, phí lời làm chi.
Mấy tên say rượu phê thuốc đến đứng cũng chả đứng vững, sao có thể địch lại được mấy người trẻ tuổi dùng vũ lực như cơm bữa, chưa tới vài chiêu đã mềm nhũn ngã ra đất.
"Hừ!"
Lý Kiến Bình yếu ớt ngẩng đầu lên, tuy cơ thể không còn sức nhưng bản tính tàn nhẫn vẫn còn. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đỏ ngầu: "Ngươi có bản lĩnh thì giết lão tử đi, nếu không lão tử sẽ thịt cả nhà ngươi."
"Chơi ngông phải không?"
Vương Lực cười khinh bỉ: "Xách lên, nhổ sạch răng cho chừa cái thói mạnh miệng."
Hai hán tử một trái một phải xách cánh tay Lý Kiến Bình, kéo hắn lên.
Sau đó Vương Lực giẫm chân lên ghế trong quán bar, tay trái túm tóc Lý Kiến Bình, tay phải bắt đầu dùng ống tuýp gõ từng phát vào quai hàm của hắn.
"Bộp bộp bộp!"
Tiếng ống tuýp nện vào da thịt vang lên, máu và răng đỏ lòm bắn tung tóe. Suốt cả quá trình Vương Lục vẫn vô cảm từ đầu đến cuối, hệt như một người máy.
Những người khác trong quán bar đều sợ khiếp vía, không ai dám thở mạnh. Lúc đầu nhóm Lý Kiến Bình đến, bọn hắn cho rằng những người này đã ác lắm rồi, ai dè những nhân tài yên tĩnh uống rượu trong phòng kín mới ác thật sự.
Lý Kiến Bình đã ngất xỉu mà Vương Lực vẫn không dừng tay, tiếp tục gõ từng phát một, tựa như không đánh chết người sẽ không thôi.
"Đủ rồi."
Lý Nhiêu hơi sợ, không nhịn được hét lên. Nhưng đồng thời trong lòng nàng cũng tràn ngập niềm vui sướng khó tả.
Vương Lực lập tức dừng lại, xoay người lấy rượu hắt tỉnh Lý Kiến Bình rồi lạnh lùng lên tiếng: "Xin lỗi đi."
Rốt cuộc Lý Kiến Bình cũng hoàn toàn tỉnh táo, nỗi sợ hãi khắc sâu vào xương. Hắn dám chắc nếu mình không xin lỗi thì đối phương sẽ đánh chết mình. Lý Kiến Bình nhổ máu và răng ra ngoài, bỗng ngã lộn nhào một phát, nói với Lý Nhiêu: "Vị tiểu thư này, ta sai rồi, ta xin lỗi ngươi. Ngươi đại nhân đại lượng xem như ta đánh rắm đi!"
Lý Nhiêu nhìn gương mặt đã khác hoàn toàn lúc nãy mà cảm thấy buồn nôn, giọng điệu lạnh như băng: "Ngươi kiếm cớ gây sự, ép người khác dùng thuốc. Những lời xin lỗi này, ngươi hãy nói với cảnh sát đi!"
Tiếng còi chói tai vang lên, Lý Kiến Bình giãy giụa mấy lần cũng không đứng dậy nổi, trong mắt tràn ngập thù hận.
Ba giờ sáng mới xử lý xong chuyện này. Lý Nhiêu ngồi một mình trước cửa sổ. Nếu trước đây nàng chỉ ôm chút ảo tưởng đã bị dằn xuống đáy lòng đối với Tô Bình Nam, thì hôm nay câu nói "yên tâm, đã có ta" khiến Lý Nhiêu có tâm hồn thiếu nữ quyết định bất chấp tất cả, nàng muốn điên cuồng một lần.
"Lão nương muốn đi nói rõ với hắn, thật ra mình không phải là cô ruột của Lạc Nhiên. Phải cạnh tranh một chút thì đời này mới không hối hận."
Lý Nhiêu ôm suy nghĩ này, bước lên máy bay đi Thiên Đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận