Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1402. Có người để mắt đến mình



Chương 1402. Có người để mắt đến mình




“Hết thảy đều bình thường.”
Đỗ Cửu lái xe hơi lượn quanh Cảng thành mấy vòng, toàn bộ lực lượng bảo an của Cẩm Tú đã được điều động nhưng không phát hiện thấy bất kỳ chiếc xe khả nghi nào.
Tô Bình Nam nheo mắt, biểu hiện cực kỳ bình tĩnh.
Nhân viên bảo an đã trải qua rất nhiều cuộc huấn luyện. Mặc dù Lục Viễn không đến Cảng thành nhưng cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên, hắn rất tin vào trực giác của mình.
“Có chi tiết nào mà mình đã xem nhẹ hay không?”
Tay trái gõ xuống bàn, Tô Bình Nam sắp xếp lại suy nghĩ. Hắn chắc chắn mình đã che giấu rất tốt. Phía hắn chỉ có một người ngoài sáng.
Phi Cơ.
“Tối nay các ngươi đừng đi theo ta, ta sẽ đi ăn khuya một mình.”
Nam nhân có quyết đoán của mình: “Gọi điện thoại cho Phi Cơ bảo hắn đến. Nhưng phải giả vờ không biết ta.”
Lúc này, tính cách xảo trá của một người sống trong giang hồ bắt đầu bộc lộ.
Bị ám sát ở Tinh Điều quốc, suýt chút nữa bị nổ chết ở Thiên Đô, Tô Bình Nam đã đầu tư rất lớn vào lực lượng bảo an của mình.
Lần này đã đến lúc kiểm nghiệm thành quả. Tô Bình Nam thật sự rất chờ mong.
Ông chủ chờ mong lại khiến cho tất cả nhân viên bảo an như gặp đại địch.
Kỳ vọng càng cao, thất vọng càng lớn.
Nếu bọn hắn không đạt đến yêu cầu của Tô Bình Nam, một sự rung chuyển rất lớn sẽ xảy ra.
Bọn hắn đã sớm dung nhập vào vòng sinh thái của tập đoàn Cẩm Tú. Bọn hắn tuyệt đối không chịu đựng nổi cơn giận lôi đình của Tô tổng.

“Báo cáo sếp Cẩu, bốn phút trước Phi Cơ đột nhiên một mình rời khỏi quán bar, lái một chiếc Porsche mang biển số EC9527, tốc độ nhanh đến mức chúng ta không kịp đuổi theo.”
“Đi về hướng nào?”
Giọng nói của Hoàng Văn Chính một lần nữa truyền đến.
“Hắn đột ngột quay đầu xe khi rời khỏi đường Tra Đả. Xe của chúng ta không dám tiếp tục đi theo.”
“Rất giảo hoạt. Yên tâm đi, hắn không thoát được đâu.”
Giọng điệu của Hoàng Văn Chính khiến đám cấp dưới yên tâm hơn rất nhiều: “Độc Xà số 4 chờ. Theo sau.”
“Nhận được. Đã thấy EC9527. Ta đang lái xe đằng trước hắn, đã nắm được mục tiêu.”
Trong tai nghe truyền đến giọng nói của Độc Xà.
Một cuộc đọ sức im hơi lặng tiếng kéo màn.

Giữ tốc độ 80 dặm một giờ, Phi Cơ đang chạy trong con hẻm đường Tra Đả đến đường Đan Sĩ đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại bí mật. Bên trong truyền đến giọng nói của người phụ trách bảo an Cảng thành.
Triệu Đàm.
Người này do một tay Lục Viễn đề bạt, năng lực cực kỳ xuất sắc.
Dựa theo chỉ thị của Triệu Đàm, Phi Cơ nhanh chóng chuyển hướng, xuyên qua một con hẻm nhỏ. Hành động này của hắn khiến Độc Xà đang lái đằng trước có chút trở tay không kịp.
“Báo cáo sếp Cẩu, số 4 mất dấu. Đối phương đột ngột chuyển hướng, thỉnh cầu quay đầu.”
Giọng điệu của Độc Xà không còn bình tĩnh được nữa.
“Tiếp tục đi như bình thường, số 7 đuổi theo.”
Giọng nói của Hoàng Văn Chính truyền đến. Nam nhân ngồi trên xe thương vụ cảm thấy cực kỳ may mắn.
Sức mạnh tư bản đúng là cường đại.
Để có được bằng chứng giữa Hòa Ký và Lương phu nhân, cấp trên đã cử ra đội hình lớn hơn lúc trước. Hắn đã căn cứ theo địa hình ở đây bố trí bảy chiếc xe.
Hồ ly có giảo hoạt cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của thợ săn.
Hoàng Văn Chính tự tin châm một điếu thuốc. Lần này Phi Cơ đơn độc hành động rất có thể là đi gặp mặt Lương phu nhân. Chỉ cần theo đối phương đến địa điểm gặp mặt, với thiết bị giám sát hiện tại, muốn lấy được chứng cứ cũng không khó.
Đương nhiên, quá trình này cần có kiên nhẫn.
Về phần những thứ lấy được có mang ra làm bằng chứng trước tòa được hay không, nam nhân không quan tâm, bởi vì hắn đã hoàn thành nhiệm vụ. Còn lại cứ giao hết cho vị Lam tiên sinh kia.
Hắn không biết cách chơi của xã hội thượng lưu, cũng không tham dự vào.
Phi Cơ cố đè nén lửa giận. Hắn biết vì sao lại phải hao tốn công sức đến vậy.
Theo lão đại phán đoán, hẳn là có người để mắt đến mình.
Về việc mình bị để mắt đến, Phi Cơ chẳng suy nghĩ nhiều, cũng không tức giận. Sở dĩ hắn tức giận là bởi vì hắn không cẩn thận làm liên lụy đến lão đại. Tô Bình Nam chính là thần trong lòng Phi Cơ. Tình huống này khiến Phi Cơ nổi giận, sắc mặt lạnh lùng tột độ.
Xe chạy ngang qua phố Đan Sĩ, tức thì một chiếc xe tải màu trắng đã đậu bên đường từ lâu bắt đầu nhanh chóng đuổi theo.
“Báo cáo sếp Cẩu, phát hiện xe của mục tiêu. Ta đã đuổi theo. Phương hướng hẳn là đường Đôn Đạo.”
Hoa Cẩu báo cáo rất kịp thời.
“Bảo người của tổ 2 đến Đôn Đạo chờ sẵn. Ở đó có ba lối rẽ, cẩn thận một chút.”
Hoàng Văn Chính bình tĩnh như một thợ săn kiên nhẫn. Hắn không biết trên tầng cao nhất của một ngôi nhà trên đường Đan Sĩ, Triệu Đàm đột nhiên xuất hiện.
“Chiếc xe mang biển số DT2259 đột ngột nổ máy và bám theo Phi Cơ, nhưng không thể xác định được đối phương có theo dõi hay không. Có lẽ là trùng hợp.”
Một nhân viên an ninh khác của Cẩm Tú đang quan sát chuyển động của Phi Cơ bằng ống nhòm, lập tức báo cáo ngay sau khi nhìn thấy chiếc xe van màu trắng.
“Chiếc xe vừa nãy đã đậu hai mươi phút, tài xế trên xe không hề xuống xe. Bây giờ đột nhiên khởi động đuổi theo chẳng lẽ là trùng hợp?”
Biểu hiện của Triệu Đàm trở nên ngưng trọng.
“Quay đầu! Phi Cơ, đến Tá Đôn.”
Giọng nói của Triệu Đàm từ trong điện thoại di động truyền ra. Phi Cơ không chút do dự chuyển sang một hướng khác.
Chiếc xe van màu trắng phía sau không đuổi theo, mà một chiếc taxi khéo léo theo đuôi, thoạt nhìn không có chút sơ hở nào.
Nhưng trước đó đám người Triệu Đàm đã quan sát thấy chiếc xe taxi này đã lượn quanh kiếm khách khoảng nửa tiếng.
Sự việc khác thường.
Đến đây không cần tiến hành nghiệm chứng nữa. Những chứng cứ này đã thể hiện rõ Phi Cơ bị người ta theo dõi, hơn nữa chiến trận không nhỏ.
Nam nhân gọi điện thoại: “Phi Cơ, kết thúc công việc, lão đại còn chờ ngươi ăn khuya.” Hết chương 1402.



Bạn cần đăng nhập để bình luận