Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 960: Rút súng

Chương 960: Rút súng
Vì thận trọng, Trương Tập chỉ đi cùng với Tiểu Xuyên và Nhị Hổ. Nhưng lúc Hậu Hoan Hỉ vào cửa, Tiểu Xuyên không đứng dậy, mà chỉ đút tay vào túi quần ở thắt lưng, gật đầu với Hậu Hoan Hỉ coi như là chào hỏi.
“Thận trọng là tốt, chẳng qua là danh tiếng của ta hình như không có vấn đề gì cả.”
Hậu Hoan Hỉ nheo mắt nhìn phần thắt lưng phồng lên của Tiểu Xuyên, cười ha ha nói. Sự nhiệt tình vẫn không hề giảm xuống.
“Tập ca, ngươi muốn gì?”
Hậu Hoan Hỉ ra hiệu cho Mã Tử đóng cửa lại, nói với giọng điệu nghiêm túc: “Đồ trong tay ta ngoài cái đắt ra thì không có vấn đề gì.”
“Hai ô tô, một mô tô.”
Trương Tập cười nói, ném một chiếc cặp đầy tiền giấy cho đối phương.
“Còn nữa, tìm giúp bọn ta một chỗ làm hang ổ hai ba ngày.”
“Được.”
Nhìn thấy cấp dưới nhận cặp tiền, Hậu Hoan Hỉ gật đầu: “Địa điểm đã chuẩn bị sẵn sàng, bảo đảm sẽ không có người quấy rầy ngươi. Khi nào thì muốn lấy xe?”
“Càng sớm càng tốt.”
“Được rồi, một chiếc Crown và một chiếc Lannia. Lát nữa ta sẽ cho người đến lấy rồi giao giao cho ngươi.”
Hậu Hoan Hỉ hỏi đùa một câu: “Ngươi muốn phát tài ở Thiên Nam? Vậy thì hàng lấy được có thể cân nhắc đến anh em không?”
“Không phải Thiên Nam.”
Trương Tập lạnh lùng nói: “Cho dù là anh em, ta vẫn cảm thấy câu hỏi của Hoan Hỉ ca hơi đi xa rồi.”
“Ăn thôi, ăn thôi.”
Hậu Hoan Hỉ không quan tâm đến giọng điệu của Trương Tập sau khi nhận được câu hỏi mà hắn quan tâm nhất. Hắn biết người trước mặt rất tàn độc, đương nhiên sẽ không làm mất mặt mình vì những chuyện vặt vãnh này.
Sau khi bàn chuyện làm ăn xong, đồ ăn cũng lên được kha khá. Mặc dù đây là một gian hàng ăn uống trên danh nghĩa, nhưng rõ ràng là nguyên liệu và hương vị đều rất cao cấp.
“Mừng khách phương xa, ca ca ta kính ngươi một ly.”
Hậu Hoan Hỉ nâng ly, uống một hơi thật sảng khoái, còn đặc biệt uống cạn ly. Sau khi Trương Tập nhìn đối phương uống cạn, hắn chậm rãi nâng ly lên, nhấp môi một miếng.
“Ta không uống rượu, xin lỗi.”
Ngay khi Hậu Hoan Hỉ chuẩn bị chuốc rượu, có tiếng gõ cửa phòng vang lên.
“Có chuyện gì?”
Hậu Hoán Hỉ nhíu mày, nhìn mã tử có vẻ mặt bất thường, nói với giọng điệu không tốt: “Chuyện nhỏ thì đi tìm lão Hắc. Ngươi không thấy ta đang tiếp khách quý ăn cơm sao?”
“Lục Viễn của Cẩm Tú đến. Một xe, bốn người.”
Mặc dù giọng nói của mã tử rất nhỏ, nhưng Trương Tập luôn chú ý đến hoàn cảnh xung quanh vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Nam nhân lập tức liếc nhìn Nhị Hổ và Tiểu Xuyên với ánh mắt bình tĩnh.
“Hắn tới đây làm gì?”
Mặc dù Hậu Hoan Hỉ cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn đứng dậy định đi ra ngoài tiếp đón. Thấy vẻ mặt Trương Tập có chút nghiêm trọng, hắn lập tức cười giải thích.
“Không phải một trong những tướng lĩnh của Tiểu Hồng Bào tiếng tăm lẫy lừng kia sao. Đoán chừng là bên đồn lại có nhiệm vụ gì rồi, Lục Viễn tới đây tìm hàng thôi.”
Hắn không nói còn tốt, lời giải thích như vậy đã khơi dậy sự tò mò của Trương Tập.
“Bên đồn? Đồn cảnh sát?”
“Phải.”
Hậu Hoan Hỉ vừa đi vừa lắc đầu: “Xã hội đen có thể đụng được Tiểu Hồng Bào thật sự rất hiếm. Bây giờ mấy đồn cảnh sát ở Thiên Đô không hoàn thành nhiệm vụ đều phải nhờ Cẩm Tú. Ngươi nói xem, Thiên Nam này hắn không lên tiếng thì ai lên tiếng?”
Nghe hắn khen ngợi Tô Bình Nam, mặc dù sắc mặt Trương Tập không thay đổi, nhưng rõ ràng là đã lạnh hơn vài phần.
“Chúng ta đi trước đi, loại người này có thể dắt chó đi vào này, ta chưa bao giờ yên tâm. Người đã ở bên ngoài ngã tư chờ ngươi, chờ xe đến là có thể nhận.”
Trương Tập đứng dậy.
Tốc độ Lục Viễn lên lầu nhanh hơn Trương Tập nghĩ. Hắn còn chưa kịp xuống lầu, Lục Viễn mặc vest đen đã bước lên.
Trương Tập cụp mắt, tiếp tục bước đi. Ngay khi hai người sắp lướt qua nhau, Lục Viễn đột nhiên dừng lại.
“Nhìn rất lạ.”
Lục Viễn không kiêng nể gì nhìn Trương Tập. Điều này ít nhiều gì cũng khiến Trương Tập cảm thấy hơi khó chịu.
Lục Viễn nói: “Dừng bước tán gẫu vài câu?”
Trương Tập nghiêng đầu nhìn nam nhân trước mặt, bình tĩnh nói: “Thiên Đô lớn như vậy, người nào ngươi cũng biết sao?”
Bầu không khí đông cứng lại.
Lục Viễn nhếch miệng, chỉ vào chỗ phồng lên ở thắt lưng Trương Tập: “Ta ngửi được mùi giang hồ trên người ngươi.”
“Hiểu lầm, hiểu lầm rồi.”
Hậu Hoan Hỉ vội vàng xen vào giữa hai người bọn hắn với vẻ mặt đau khổ. Một người là mãnh long vượt sông giết người như rạ, một người là cường hào ác bá nổi tiếng Thiên Nam. Hai bên hắn đều không thể đắc tội, trong lòng không biết đã mắng bản thân xui xẻo bao nhiêu lần, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ nịnh nọt mà đám đàn em chưa từng nhìn thấy.
“Ngươi nổi điên cái gì!”
Tiểu Xuyên gầm lên một tiếng, bắt đầu di chuyển.
Hắn không có phẩm chất tâm lý như lão đại Trương Tập của mình, cộng thêm một nhóm ba người của Lục Viễn khiến hắn cảm thấy quá ngột ngạt, điều này đã kích thích lá gan của hắn.
Tốc độ rút súng của Tiểu Xuyên rất nhanh.
Gần như chỉ trong chớp mắt, một cây súng lục đen nhánh đã chĩa thẳng về phía Lục Viễn. Giọng nói của Tiểu Xuyên khàn khàn giống như thú dữ bị thương: “Có tin ta giết ngươi hay không?”
“Không.”
Lục Viễn lắc đầu, trong mắt chứa đầy vẻ châm chọc và khinh thường: “Giết ta rồi, ta cam đoan từng người các ngươi sẽ phải trả giá, không kẻ nào có thể rời khỏi Thiên Đô.”
“Aaaa!”
Một giọng nữ lanh lảnh phá vỡ sự căng thẳng giữa hai bên, mấy tên nam nhân cũng lần lượt quay lại.
Tất cả nam nhân ở đây đều là người hung ác và nổi loạn, bị những đôi mắt sắc bén và hung ác này nhìn chằm chằm như vậy, đúng là quá đáng sợ.
Dưới ánh mắt tập trung của mọi người, một cô gái xinh đẹp có khuôn mặt thanh tú đã tái mét vì sợ hãi. Hai tay nàng bịt chặt miệng, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Cô gái này là Điền Phức.
Nàng nằm mơ cũng không ngờ rằng ăn một bữa cơm lại gặp phải cảnh tượng giống như ác mộng này. Cảnh tượng vốn chỉ thấy trong phim Cảng thành không cần nói cũng biết đã tác động đến một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đến mức nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận