Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1028 - Tập đoàn Cẩm Tú sẽ giúp ngươi một tay



Chương 1028 - Tập đoàn Cẩm Tú sẽ giúp ngươi một tay




Chương 1028: Tập đoàn Cẩm Tú sẽ giúp ngươi một tay
“Có chuyện gì vậy?”
Điện thoại được bắt máy rất nhanh, giọng nói trầm ổn của Tô Bình Nam lập tức khiến Đỗ Cửu yên tâm.
“Bắt giữ? Còn đụng đến súng nữa sao?”
Sau khi nghe Đỗ Cửu thuật lại, giọng nói của Tô Bình Nam lộ ra sự kinh ngạc hiếm thấy.
“Vâng.”
Đỗ Cửu nhìn cảnh tượng cách đó không xa, nghiêm túc nói: “Ít nhất đã có ba người chết, e rằng chuyện này sắp bùng nổ rồi.”
Tô Bình Nam suy nghĩ nửa phút mới lên tiếng nói tiếp: “Chó vội cũng sẽ nhảy qua tường, huống chi là những con sói Tây Bắc đó.”
Đầu óc của nam nhân nhanh chóng chuyển động: “Bọn hắn làm như vậy chỉ có hai khả năng, Thứ nhất, đám sói Tây Bắc kia đã giết người. Thứ hai, lô hàng đó sẽ lấy mạng bọn hắn.”
“Chỉ khi ở trong tình cảnh biết chắc mình sẽ chết, mới có thể làm ra hành động bất thường như vậy.”
Đỗ Cửu gật đầu tán thành: “Bây giờ ta nên làm gì?”
“Tìm ra nguyên nhân.”
Lời nói của Tô Bình Nam tràn đầy tự tin: “Cho dù là mặt nào thì đây cũng là chuyện tốt với chúng ta. Ta sẽ nghĩ cách để đổ ngọn lửa này lên đầu Nhậm Cửu. Ngươi tìm ra nguyên nhân, còn ta thì giải quyết vấn đề.”

Tiếng súng cuối cùng cũng ngừng.
Hiện trường là một mớ hỗn độn, khắp nơi đều là máu tươi đỏ sẫm. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, nơi đây giống như luyện ngục.
Thậm chí rất nhiều cảnh sát Phong thành cho tới hiện tại vẫn chưa bình tĩnh lại. Dù sao thì một bộ phận lớn trong số bọn hắn chưa từng nhìn thấy máu, đột nhiên xảy ra cảnh tượng máu me hiếm thấy như vậy khiến rất nhiều người không kịp phản ứng.
Rất nhiều người trong số bọn hắn đã hét lên và bóp cò vào mục tiêu, mãi đến khi súng hết đạn vẫn chưa phản ứng lại được.
“Bảo vệ hiện trường, cấp cứu người bị thương.”
Phùng Kiến Quốc nhìn đám đông đang dần dần vây quanh mình với vẻ mặt nghiêm túc.
Hắn cũng hiểu mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Chuyện này không hề khớp với tin tức của hắn. Sao một đám buôn lậu di vật và ngà voi lại có thể hung hãn như vậy?
“Ở đây vẫn còn một tên!”
Với tiếng kêu kinh ngạc, dưới ánh mắt của Phùng Kiến Quốc, một nam nhân trung niên ôm đầu run rẩy bò ra khỏi thùng xe, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Vận may của Thành Đại Dũng đúng là không thể tin được.
Lúc lão Hải nổi điên bắn phát súng đầu tiên, hắn đã cảm thấy hoảng sợ trong lòng. Hắn biết mình xong đời rồi.
Suy nghĩ duy nhất của nam nhân tâm lạnh như tro tàn này là sống sót. Kinh nghiệm lăn lộn giang hồ trước đây của nam nhân này đã cứu hắn một mạng. Hắn leo lên chỗ lõm duy nhất trên xe với tốc độ người thường không thể tưởng tượng được.
“Ta sẽ nói tất cả mọi thứ, nhưng những thứ đó không liên quan đến ta.”
Thành Đại Dũng bị đưa lên xe, nhìn Phùng Kiến Quốc trước mặt, nói năng lộn xộn: “Hàng không phải của ta. Ta chỉ là người đi nhờ xe thôi. Kẻ giết các ngươi là những người kia.”
Nam nhân nói không nên lời, ngay cả quần cũng bị ướt một mảng, rõ ràng là đã bị dọa đến mất mật.
“Bốp!”
Một cái tát nặng nề khiến hắn tỉnh táo lại một chút.
“Hàng ở đâu?”
Câu hỏi đầu tiên của Phong Kiến Quốc đã chỉ ra điểm mấu chốt. Hắn hiểu rõ hơn ai hết, chỉ cần tìm được hàng, hắn sẽ trở nên nổi tiếng, và mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa.
“Bình xăng.”
Thành Đại Dũng điên cuồng gầm lên: “Lô hàng này thực sự không liên quan gì đến ta.”

Đã có ba đồng nghiệp hy sinh và sáu người khác bị thương. Trong đó có một người bị đạn lạc xuyên qua phổi, hiện vẫn đang được cấp cứu trong bệnh viện.
Vẻ mặt của Phùng Kiến Quốc không nhìn ra được vui buồn.
Bình xăng của ba chiếc xe tải đã được tháo xuống. Sau khi mở ra, những món hàng hình viên gạch được bọc gọn gàng trong tấm nhựa trong suốt xuất hiện, khiến tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ.
Giấy dai màu vàng nhạt, phía trên còn được đóng mộc đỏ tươi. Bên trong dấu mộc được viết mấy chữ màu đỏ: Song sư địa cầu bài.
Bên dưới còn viết bốn chữ: Thuận buồm xuôi gió.
Chưa ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy.
Đây là lần đầu tiên của nhiều người trong đoàn Phùng Kiến Quốc nhìn thấy thứ này ngoài phim của nội bộ.
“Một khối nặng bao nhiêu?”
Trong sự im lặng, Phong Kiến Quốc lên tiếng.
“Một trăm gam.”
Cấp dưới đáp lại rất nhanh.
“Có bao nhiêu khối?”
Nhìn vật chứng chồng chất như một ngọn núi nhỏ, giọng nói của Phùng Kiến Quốc run rẩy.
“Một bình xăng bốn mươi lăm khối. Ba bình có tổng cộng 135 khối. Cũng là...”
Cấp dưới phụ trách thu thập chứng cứ nuốt một ngụm nước bọt: “1350 gam, là 1,35 kilôgam.”
“Chả trách những tên này lại liều mạng như vậy.”
Phùng Kiến Quốc kìm nén sự kích động trong lòng, nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Là do trình độ chúng ta chưa đủ, nên mới khiến đồng nghiệp phải hy sinh. Công lao này thuộc về mọi người, ta nhất định sẽ không để đồng nghiệp đổ máu vô ích!”
Lời nói của Phùng Kiến Quốc vang dội mạnh mẽ. Giây tiếp theo, điện thoại của hắn lập tức đổ chuông.
“Ta không có nhiều thời gian, cuối cùng ngươi cũng gọi tới.”
Phùng Kiến Quốc trả lời điện thoại một mình với giọng điệu trầm thấp.
“Đó là chuyện tất nhiên.”
Lý Bản cười nói: “Trước tiên, chúc mừng cảnh sát Phùng tiền đồ như gấm. Với 1,3 kg vật chứng này, tập đoàn Cẩm Tú sẽ giúp ngươi một tay.”
Vẻ mặt Phùng Kiến Quốc có chút phức tạp.
Phùng Kiến Quốc không ngạc nhiên khi hắn biết vật chứng là gì, nhưng mới vừa kiểm tra số lượng chưa đến một phút, Lý Bản đã có thể nói ra con số cụ thể là 1,3 kg. Chuyện này có nghĩa là gì, không cần phải nói cũng biết.
Mạng lưới khổng lồ của Tô Bình Nam khiến hắn hơi sợ hãi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận