Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 849: Nam nhân thích mặc đồ đỏ

Chương 849: Nam nhân thích mặc đồ đỏ
“Lần đầu tiên ta đặt chân đến thành phố này, ta vẫn là Tiểu Bạch. Sau khi trải qua tuổi thơ vui vẻ và ngây thơ, ta đã rời khỏi nơi này.
Đương nhiên không phải vì ta không thích nó. Ngược lại, ta có rất nhiều kỷ niệm ở đây, nhưng cuối cùng sự lo lắng của mẹ với sự trưởng thành của ta đã khiến ta rời khỏi đây.
Đáng tiếc, quỹ đạo của cuộc đời ta không đi theo con đường mà mẹ ta mong muốn. Do đó, ở cái tuổi mà ta được nhiều người gọi là lão Bạch, ta đã quay trở lại nơi đây.
Thiên Đô.”
Nữ nhân đọc đến đây thì cau mày.
Thiên Đô, Thường Khải Văn?
Trí nhớ của Nguyễn đại mỹ nhân luôn khiến người ta kinh ngạc. Sau khi ngẩng đầu suy nghĩ vài phút, nàng lập tức khẳng định Thường Khải Văn này có lẽ là vị tham quan được nhắc đến trên báo mấy ngày trước.
Vậy cuốn sách này là tài liệu ghi lại sự thật?
Nữ nhân tiếp tục đọc.
“Lý do lúc trước ta rời khỏi Thiên Đô rất đơn giản. Mẹ ta không thể chịu đựng được việc ta ở lì trong nhà ông ngoại, tiếp xúc với mấy hạng người không ra gì như vậy, mặc dù ta rất thích bọn hắn.
Trong ký ức của ta, mỗi người bọn hắn đều rất mạnh mẽ và thẳng thắn. Nhưng sau khi lớn lên, ta trở thành một kẻ vô tích sự sa sút tinh thần. Khi trải qua thăng trầm quay trở lại đây, mọi thứ đều đã thay đổi.
Trong ký ức của ta, những nam nhân tùy tiện liều lĩnh, ân oán rõ ràng đã không còn như trước.
Ngoại trừ một số rất nhỏ những vị trưởng bối đi theo con đường kiếm tiền đúng đắn, phần lớn kết cục của những người khác đều vô cùng thê lương.
Ngươi sẽ không ngờ rằng, một ông lão mất hai chân đang ăn xin trên mặt đất ở nhà ga đã từng lăn lộn giang hồ.
Ngươi càng không ngờ rằng, một nam nhân không thể tự lo cho mình đã từng là anh hùng một tay cầm kiếm, liều mạng chém giết trong mưa bão.
Đương nhiên, cũng có nhiều người đã sớm trở về với tro bụi.
Ta chợt hiểu ra một từ.
Thay đổi khôn lường.
Do đó, người định từ bỏ văn chương như ta đã bắt đầu cầm bút trở lại. Viết lại những câu chuyện của thành phố này cùng với những con người này.
Nói đến đây, ta sẽ kể về người đầu tiên.
Đó chính là ông của ta, một trong những đại ca đầu tiên ở Thiên Đô, và đệ tử của hắn cũng rất nhiều. Điều này cho ta cơ hội để hiểu sâu hơn về giang hồ.
Nhưng khi ta biết thêm được nhiều chuyện, ngày càng hiểu rõ hơn về cái gọi là giang hồ, thì những người không nằm trong kế hoạch viết lách của ta đã xuất hiện trong tầm mắt của ta.
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng giang hồ sẽ đẫm máu và thú vị như vậy.
Thành tựu của nam nhân này cao đến mức ta không thể viết về hắn, mà không mô tả hắn như một nhân vật chính.
Tên hắn là Tô Bình Nam.
Nhưng trước đây, lúc mọi chưa quen với cái tên này, người trên đường đều gọi hắn là Tiểu Hồng Bào."
Sau khi dụi dụi đôi mắt khô khốc, Nguyễn Tư Thanh phát hiện trời đã tối đen từ lúc nào không hay. Nữ nhân suy nghĩ một lúc, sau đó cất bản thảo vào túi xách.
“Thật thú vị, sao lại gọi là Tiểu Hồng Bào nhỉ.”
Nữ nhân đóng cửa tòa soạn suy nghĩ: “Một nam nhân thích mặc đồ đỏ sao?”

Lúc Nguyễn Tư Thanh mở lại bản thảo, thành phố đã lên đèn rực rỡ.
Đèn đường ở dưới tòa nhà không hiểu sao đã bị hỏng vài cái, khiến khu chung cư tối đen như mực. Cộng thêm tiết trời se lạnh, bên ngoài cũng có ít người qua lại, khiến nữ nhân sống một mình như nàng có chút trống trải.
Sau khi kéo rèm cửa, tắm rửa xong xuôi, nữ nhân tự rót cho mình một ly rượu vang, sau đó mới thong thả mở bản thảo ra.
“Thiên Đô.
Điều khiến thành phố này thực sự nổi tiếng trên khắp đất nước là vì một tuyến đường sắt.
Đường sắt Kinh Cửu.
Kể từ ngày tuyến đường giao thông huyết mạch được cả nước quan tâm này khởi công, những tên đại ca ở Thiên Đô đã dùng sự hung tợn và liều mạng của mình để đặt khẩu hiệu cho tuyến đường này.
Kinh Cửu dễ ngồi, Thiên Đô khó vượt.
Cướp giật, trộm cắp, đánh nhau,...
Đủ chuyện chết chóc đẫm máu khiến không ít thương nhân đi ngang qua, thậm chí cả dân giang hồ đều phải tái mặt.
Dường như trong máu của người Thiên Đô luôn có bản tính hoang dã. Điều này đã khiến các thế lực trong thành phố này trở nên rối rắm và phức tạp, các cuộc ác chiến xảy ra liên miên.
Hai mươi năm trước, từ sau khi đại ca Châu Tham Thiên được gọi là Tuyên Thống ngầm bị bắn vào đầu, dường như không ai trong thành phố này dám đứng lên hô hào nữa. Khi ngươi vừa hát xong, ta sẽ xuất hiện trên sân khấu, thay đổi vương kỳ trên đỉnh thành.
Có lão bá đầu nổi tiếng một thời. Lão Oai hoàng đế kiên cường chạy trốn. Hai anh em Trương Kiến Quốc và Trương Kiến Quân một dao chém ngang dòng sông. Thậm chí là cả đại bá vương Chương Vạn Nguyên anh dũng đến mức khiến người lẫn thần phải căm giận...
Tất cả mọi người.
Có quá nhiều người đáng để mô tả, câu chuyện của mỗi người đều rất thú vị. Điều này đã khiến ta do dự rất lâu, có nên viết hình tượng của một nhóm nhân vật không?
Nhưng một cơ hội ngẫu nhiên đã khiến ta từ bỏ ý tưởng này. Bởi vì ta biết rằng chỉ có người này mới có thể là nhân vật chính trong cuốn sách của ta.
Bởi vì ta thừa nhận rằng, trong ba mươi năm qua ở Thiên Đô, không ai sánh kịp Tiểu Hồng Bào.”
Lời mở đầu chính thức kết thúc tại đây.
Nữ nhân gấp sách lại, vươn vai rồi nhấp một ngụm rượu vang, hai mắt phát ra tia sáng.
Mặc dù nàng đọc không nhiều, nhưng chỉ vài từ đã nói cho nàng biết, đây là cuốn sách viết về một nam nhân. Một cuốn tiểu thuyết tả thực về những tên giang hồ hung ác, man rợ, thậm chí là sặc mùi máu tươi.
Quyển tiểu thuyết này chắc chắn sẽ bán rất chạy.
“Không phải gần đây một bộ phim dài tập ‘Người trong giang hồ’ gì đó rất nổi tiếng sao?”
Nữ nhân nghiêng đầu, nét mặt thanh tú đầy vẻ gian xảo.
“Hay là cứ dùng tên tuổi của ‘Người trong giang hồ’ ở Hạ quốc để quảng bá? Mượn chút danh tiếng?”
Trong khi suy nghĩ về cách quảng bá, nữ nhân nhấp thêm một ngụm rượu vang, mở bản thảo và tiếp tục đọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận