Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1453. Cơ hội tốt



Chương 1453. Cơ hội tốt




Cùng lúc đó, trong một con hẻm bẩn thỉu đằng sau quán bar Thế Giới ở Tiêm Sa Chủy, cửa mấy chiếc xe đã đậu ở đây rất lâu được mở ra. A Đông mặc đồ thể thao màu đen mở cửa xe bước xuống.
A Đông kéo mặt nạ xuống, chỉ chừa hai con mắt.
Nam nhân hít sâu mấy hơi. Lâu rồi hắn không căng thẳng như vậy, mặc dù bây giờ A Đông hắn không còn là cậu thiếu niên ở bãi Tú Mậu kia nữa.
Tối nay hắn nhất định phải giết Phó Thế Long.
Phó Thế Long đã từng là đệ nhất hồng côn Tân Ký, là sư phụ của Tất Vương Trần Chí Minh, Bá Vương Đỗ Liên Tiêm Đông trong thập kiệt Cảng thành, là tổng giáo đầu Tân Ký.
Trong hai trăm tám mươi ngàn lưu manh của Tân Ký, ai thượng vị mà không học quyền từ hắn chứ?
Bao gồm A Đông. Hắn đã từng học quyền của Phó Thế Long một tháng.
Điện thoại vang lên.
“Mười phút sau, Phó Thế Long sẽ xuất hiện ở cửa sau con hẻm, không quá ba người đi theo hắn.”
Giọng điệu của Hạng Thất nghiễm nhiên không còn sự trầm ổn ngụy trang như ngày thường, trở nên khàn khàn như sói.
“Ta hiểu rồi, hắn chết chắc.”
A Đông cúp điện thoại.
….
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay Phó Thế Long sẽ chết.”
Tô Bình Nam cũng đang nhìn cảnh đêm cảng Victoria, vẻ mặt thoải mái.
Nam nhân đưa ly rượu vang đỏ lên nhấp một ngụm.
Hắn biết khoảng cách hắn khống chế tam giáo cửu lưu của thành phố này không còn xa nữa.
Việc Phó Thế Long và Lâm Hiệp Khách gặp nhau là do Phi Cơ tìm người thông báo cho Hạng Thất. Tô Bình Nam biết cho dù ngày bình thường Hạng Thất ngụy trang rất tốt nhưng cũng khó mà che giấu được bản chất lưu manh của mình.
Phó Thế Long lấy công làm kiêu, Hạng Thất có thể chịu được. Bởi vì hắn muốn tẩy trắng lên bờ, cho nên hắn có thể cho phép.
Nhưng muốn liên kết với Lâm Hiệp Khách đẩy Hạng gia đang thượng vị xuống đài?
Vậy thì Hạng Thất nhất định sẽ ra tay trước.
“Boss, ngươi nói xem Phó Thế Long có thể thoát được lần thứ mười này không?”
Rebecca hiển nhiên đã đọc qua tư liệu của Phó Thế Long: “Trên tư liệu có nói Phó Thế Long đánh rất giỏi, là giáo đầu của Tân Ký.”
“Đã từng là đệ nhất hồng côn Tân Ký, tổng giáo đầu.”
Tô Bình Nam ngửa đầu uống một ngụm rượu vang, nhấn mạnh từng chữ: “Người đã hơn năm mươi tuổi có thể đánh lâu như vậy sao? Ngày nào cũng ở quán bar, một tháng không đến võ quán lần nào, cũng chỉ là lão đầu tử mà thôi.”
Nam nhân lắc đầu: “Không phải ai cũng giống như Minh Vương. Huống chi hắn còn chưa đủ thông minh như Hạng Thất ca.”

Tô Bình Nam đã đoán đúng.
“Có chuyện gì quan trọng phải ra ngoài bàn vậy?”
Phó Thế Long bước ra từ cửa sau còn chưa kịp hỏi thăm đàn em của mình, một thanh trường đao sắc bén đã đâm vào xương sườn. Cơn đau nhói khiến Phó Thế Long kêu lên thật to, ánh mắt không thể tưởng tượng được.
Đàn em đi theo hắn hơn mười năm lại muốn giết hắn?
A Kim cười khẩy: “Đừng trách ta. Thất ca muốn giết ngươi.”
Phó Thế Long đau đớn rút thanh đao ra. Nội tình nhiều năm đã giúp hắn đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
Đá hông, lên gối.
A Kim không ngờ Phó Thế Long lại phản kích sắc bén như vậy.
Từ xưa, mỹ nhân và anh hùng đều không chịu được tuổi xế chiều.
Mặc dù Phó Thế Long chưa già, nhưng hắn không còn là con sói như khi còn trẻ. Tài phú và tửu sắc đã móc rỗng cơ thể hắn mấy năm qua.
Cho dù vậy, nam nhân vẫn thể hiện bản lĩnh thâm hậu của mình trong tình huống này.
Bốp.
Nhanh chóng lui lại.
Phó Thế Long sử dụng một cú đá nghiêng rất chuẩn đá vào đầu gối của A Kim, sau đó kéo dài khoảng cách.
Tiếp theo, hắn dùng cùi chỏ đánh vào huyệt Thái Dương của A Kim.
A Kim ngã ngửa xuống đất.
“Mẹ kiếp, đừng tưởng ta già rồi, muốn động sao thì động.”
Phó Thế Long thở hổn hển mắng một câu, sau đó ôm vết thương trên bụng đạp vào chỗ hiểm giữa hai chân của A Kim đang hôn mê.
Thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi.
Phó Thế Long vẫn không mất đi bản sắc giang hồ năm đó.
Bên tai truyền đến tiếng bước chân dồn dập khiến hắn ngẩng đầu lên. Một thanh trường đao mang theo tiếng rít bổ xuống đầu.
“Cơ hội tốt.”
A Dũng lao ra ngay khi Phó Thế Long bị thương, trường đao trong tay chém xuống không chút do dự.
Phó Thế Long rống to, chẳng những không tránh, ngược lại còn cúi đầu lao người vào ngực A Dũng, sau đó bả vai đột nhiên phát lực khiến cả người A Dũng lập tức ngã về phía sau.
Ngõ nhỏ chật hẹp, Phó Thế Long nhìn thấy có ba người đến giết hắn. Trong nháy mắt, người đã từng là tổng giáo đầu đã đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
A Dũng ngã xuống. Động tác của Chương Lang và A Đông đang xông lên lập tức chậm lại trong không gian thu hẹp.
Phó Thế Long cắn răng rút con dao ở bụng ra, sau đó xoay người bỏ chạy.
Hắn biết mình đã già. Nếu đổi lại mười năm trước, cho dù trên người bị thương, Phó Thế Long cũng không chút do dự xông lên xử lý đám khốn kiếp dám ra tay với mình. Hắn có lòng tin tuyệt đối vào quyền cước của mình. Nhưng bây giờ, hai chân không còn sức đã khiến hắn từ bỏ lựa chọn này.
“Giết hắn.”
Đám người A Đông có thể dựa vào dao lăn lộn đến bây giờ tất nhiên cũng có bản lĩnh của mình. A Đông gầm nhẹ, xông lên đâm thẳng vào lưng Phó Thế Long.
Hai người cùng ngã xuống đất.
Khi A Đông ngã xuống đất, trường đao trong tay đã đâm ra, sau đó lăn mình tránh được phản kích của Phó Thế Long.
“Mẹ kiếp, ngươi dám đụng đến ta.”
Phó Thế Long giãy dụa đứng dậy, ánh mắt chỉ toàn là tuyệt vọng.
Một đao kia của đối phương dùng sức rất mạnh. Toàn bộ thanh đao dài ba mươi centimet đã cắm thẳng vào phần bụng của hắn.
Không ai trả lời.
Đao thủ giết người tuyệt đối không nói chuyện. Chương Lang xông lên, trường đao trong tay phải gạt qua cổ của Phó Thế Long.
Hắn nhìn thấy rất rõ, mặc dù vết thương do một đao kia của A Đông rất sâu nhưng không trúng bộ phận trí mạng. Hắn nhất định phải chém xuống một đao này.
Lưỡi đao sắc bén xẹt qua động mạch chủ trên cổ của Phó Thế Long, máu như suối bắn ra đầy mặt Chương Lang.
Chương Lang dửng dưng lau mặt, bước đến trước người Phó Thế Long đã mềm oặt, rút thanh trường đao của A Đông ra.
“Giết người đâu phải đấu võ đài, nói nhảm nhiều quá.”
Khi Phó Thế Long ngã xuống, đám người A Đông nhanh chóng biến mất trong bóng đêm. Hết chương 1453.



Bạn cần đăng nhập để bình luận