Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 298: Thủy Lôi

Chương 298: Thủy Lôi
Tàu thăm dò của Lưu Đường cuối cùng cũng tiến từ từ vào khu nuôi trồng thủy sản Cẩm Tú.
Lưu Đường đứng tại đầu tàu đang phấn khích.
Lúc cần đáng thương phải ra vẻ đáng thương, lúc cần cứng rắn thì phải cứng rắn.
Đây là phong cách của Lưu Đường từ trước đến nay.
Trước khi xuất phát, hắn đều đưa ra chú ý đặc biệt cho mọi thuyền trưởng của tàu săn cá voi vì sợ những kẻ này đến lúc đó lại nhẹ tay.
Biển yên lặng lạ thường.
Tàu của công ty Khai thác mỏ Đường Lâm đang di chuyển rất chậm, mọi người đều tỏ ra thận trọng vì bọn hắn không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì.
"Không thể nào, Tô Bình Nam là người không bao giờ lùi bước, nhất định là đã xảy ra chuyện gì."
Trong một thời gian dài, Cẩm Tú không có động tĩnh gì làm Lưu Đường lại cảm thấy hơi bồn chồn không yên.
"Chẳng lẽ tàn nhẫn nhất định phải là đi vào bằng dao trắng, đi ra bằng đao đỏ hay sao? Chẳng lẽ là phải liều mạng đánh nhau mới đúng à?"
Tiểu Trang khịt mũi xem thường, không nghi ngờ gì nữa, đôi mắt siêu năng lực của hắn đã đoán đúng biển sắp có chuyện xảy ra.
Cuối cùng tàu của Lưu Đường cũng gặp sự cố.
"Có chuyện gì vậy?"
Thuyền trưởng của hai chiếc tàu săn cá voi phía trước đột nhiên dừng lại, Lưu Đường thấy không ổn bèn lập tức hỏi.
"Lưu tổng, chân vịt đã vướng vào lưới đánh cá, không biết phía dưới có bao nhiêu lưới đánh cá. Những người này thật là."
"Xuống nước gỡ ra đi."
Đôi mắt Lưu Đường toát lên sự nham hiểm, sau khi trì hoãn lâu như vậy, không biết đã lãng phí bao nhiêu thời gian. Mí mắt hắn giật giật không ngừng, linh tính mách bảo sẽ xảy ra chuyện, nhưng xung quanh lại im lặng, cảm giác mâu thuẫn này khiến hắn rất cáu kỉnh.
Việc xuống nước cắt lưới tiến hành rất chậm, Lưu Đường chịu đựng sự bực bội trong lòng mà đứng thẳng ở mũi tàu, vì hắn sợ có người lười biếng khiến tốc độ chậm lại.
Một tiếng rưỡi trôi qua, cuối cùng lưới đánh cá cũng bị cắt ra, Lưu Đường thở dài một hơi, sắc mặt ảm đạm đến mức sắp chảy nước.
Chiếc tàu săn bắt cá voi bắt đầu di chuyển, dường như bên dưới lưới có thứ gì đó rất nặng. Sau một hồi giằng co, lưới đánh cá bị xé toạc, bốn viên bi sắt lớn bất ngờ lăn ra.
Quả cầu sắt to đầy gỉ sét nổi lên quay cuồng mấy vòng, sóng vỗ tung tóe.
Lưu Đường cùng mấy người khác đều hơi sững sờ, đây là cái gì vậy. Lão Lưu liếc vài cái, hai mắt híp lại. Hắn lập tức nói nhỏ với Mộ Dung Thanh Thanh vài câu.
Mộ Dung Thanh Thanh đứng bật dậy, thân hình nhanh kinh người đến đứng ở bên cạnh Lưu Đường, trên mặt như vẫn mang theo ý cười, lạnh lùng nói từng từng chữ: "Cho tất cả tàu dừng lại đi, có thủy lôi. Là loại thủy lôi còn sót lại từ mấy chục năm trước."
Lúc đầu Lưu Đường rất ngạc nhiên, sau đó không thể tin được.
Vẻ mặt hắn hơi hung ác: "Ta không tin Tô Bình Nam lại dám cho nổ chết nhiều người như vậy. Nhất định là giả."
Mấy chiếc tàu săn cá voi cũng biết là hàng gì rồi, lập tức hoảng hốt, trên tàu bỗng nhốn nháo loạn cả lên.
Một số thuyền trưởng tái mặt, không cần đợi lệnh của Lưu Đường, bọn hắn đã bắt đầu toàn lực lái về phía sau, tuyệt đối phải tránh xa mấy tên muốn chết này một chút.
Lưu Đường nhìn chằm chằm mặt biển nổi lềnh bềnh các thứ: "Nhất định là giả, ta gióng trống khua chiêng như vậy chẳng lẽ lại bị mấy tên thợ rèn ép quay về, thật là buồn cười."
Mộ Dung Thanh Thanh nhìn Lưu Đường bằng ánh mắt sắc như dao: "Kinh nghiệm của lão Di Lặc là ngoài sức tưởng tượng của ngươi, ta tin tưởng hắn."
Hai chiếc tàu thăm dò không hề di chuyển, chờ lệnh của Lưu Đường, nhưng sự bất mãn thì tràn ngập trên gương mặt của các thuyền viên.
Còn mấy chiếc tàu săn cá voi được Lưu Đường thuê cũng mặc kệ, vốn dĩ bọn hắn chỉ cần phô trương thanh thế để bảo vệ tàu thăm dò, nhưng bây giờ trở nên nguy hiểm đến tính mạng, còn phải nghe lệnh Lưu Đường.
Vương Lâm vẫn không lên tiếng, suy nghĩ mấy phút liền đứng ở bên cạnh Mộ Dung Thanh Thanh.
"Lưu tổng, rất có thể là sự thật. Nghe nói mấy năm gần đây ở Lâm Hải đã phát hiện ra mấy thứ này, tất cả đều là do người Đông Doanh để lại từ mấy chục năm trước. Nếu thật sự phát nổ sẽ không liên quan gì đến Tô Bình Nam."
Thấy Lưu Đường vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, Vương Lâm nói: "Lưu tổng, ngài nói nếu không liên quan đến Cẩm Tú, Tô Bình Nam nóng nảy kia có dám làm không."
Không còn nghi ngờ gì về câu trả lời, chẳng mấy chốc biển lặng, chỉ có bốn viên bi sắt tròn bập bềnh chìm nổi.
Ngay tại mặt biển không xa có một khách sạn.
Trong phòng VIP chỉ có hai người Lưu Đường và Vương Lâm, cả hai đều không lên tiếng.
"Nghĩ cách khác đi, chúng ta không có đường lui đâu."
Lưu Đường vừa nói xong, trên mặt lộ ra biểu cảm phức tạp.
Ngươi muốn phê chuẩn công văn, được. Ngươi muốn tàu cá lớn, được. Nhiều bộ phận khác nhau đã giúp ngươi được bật đèn xanh suốt chặng đường, giờ ngươi lại ảo não quay về, đừng nói là tập đoàn Cẩm Tú của Tô Bình Nam từ bỏ ý đồ hay không, những đối tác đó chắc chắn sẽ khiến ngươi đẹp mặt.
"Đường lui thì có, chỉ là ngươi muốn từ bỏ hay không mà thôi."
Vương Lâm nhấp một ngụm rượu, nhẹ nhàng nói.
Lưu Đường hung tợn nói: "Dốc sức làm nhiều như năm như vậy, ta không lui! Những con sói kia dám cắn ta, ta cũng không phải là không có sức đánh trả."
Có lẽ là nghĩ đến hành động bất lực hôm nay, Lưu Đường nói tiếp: "Cho tới bây giờ ta nghĩ những thứ này đều là giả, Tô Bình Nam hắn không dám."
Bạn cần đăng nhập để bình luận