Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 429: Cần gì phải để ý ánh mắt của thế nhân

Chương 429: Cần gì phải để ý ánh mắt của thế nhân
Trần Thủy đưa tay nhận lấy ly rượu mà nữ nhân trước mặt đưa tới, trong lòng cũng cảm thán.
Bây giờ cuộc sống của hắn so với quá khứ đã khác biệt đến long trời lở đất, con gái hắn đã chuyển đến trường trung học số 1 Thiên Đô, tập đoàn Cẩm Tú còn đặc biệt giúp hắn mời mấy giáo viên rất nổi tiếng tới làm gia sư.
Rõ ràng con gái cũng hiểu chuyện hơn trước rất nhiều, mấy tên côn đồ cũng bị dọa sợ không biết tung tích. Bản thân cũng có được một căn phòng trong trường trung học và các loại phúc lợi khác của Cẩm Tú.
Tô Bình Nam nói với Trần Thủy, đến Cẩm Tú ta có thể cho ngươi làm người. Trần Thủy lạnh nhạt tiếp nhận tất cả, sau đó trong đầu lập tức có một ý nghĩ.
Quân lấy lễ quốc sĩ đãi ta, ta có chết cũng nguyện báo đáp.
Trước đây Trần Thủy còn hơi mâu thuẫn, bây giờ không những không chán ghét mà ngược lại còn tràn đầy cảm kích.
Thậm chí Trần Thủy còn nói với Tô Bình Nam rằng hắn có thể dẫn mấy đồ đệ đến cho Cẩm Tú nếu cần. Khi nói xong hắn nhìn thấy ý cười hiện trên khóe môi của Tô Bình Nam, điều này làm cho hắn cực kỳ hưng phấn.
Lần này đến Cảng thành, Trần Thủy càng thêm kinh ngạc. Xúc tu của tập đoàn Cẩm Tú đã mở rộng đến mức hắn không dám nghĩ tới.
Nhớ lại bản thân từng lấy đại bá vương Chương Vạn Nguyên ra so sánh với Tô tổng, Trần Thủy cảm thấy thật xấu hổ.
Tên lưu manh dựa vào một con dao găm kia đến xách giày cho Tô tổng cũng không xứng nữa là! Hiện giờ đây chính là suy nghĩ chân thật nhất của Trần Thủy.
Trần Thủy càng ngày càng đồng ý với câu nói của bạn tù kính đen kia: “Người này không chết thì nhất định sẽ là một truyền kỳ.”

“Đang nghĩ gì vậy?”
Rebecca nâng ly rượu với tư thái tao nhã, hỏi thăm Trần Thủy đang thất thần.
"Ta tự hỏi Tô tổng có thể trở thành một truyền kỳ hay không?”
Trần Thủy nhìn nữ tử giàu có và có trình độ học vấn cao, bây giờ là nghị viên Rebecca của Đồn Môn, rồi chậm rãi nói. Nhân vật như vậy mà hết lòng phục tùng Tô tổng, ít nhất thì hắn cho rằng người này rất khó tính.
"Boss nhất định sẽ là một truyền kỳ, mà chúng ta chính là người đứng đằng sau truyền kỳ đó.”
Đối mắt Rebecca ánh lên sự cuồng nhiệt, vẻ mặt lại kiên định.
Truyền kỳ Tô Bình Nam mà hai bọn hắn nói tới đang ở trên tầng tám mươi mốt của tòa nhà Cẩm Tú, và đang có cảm giác đầu to như cái đấu.
Trên chiếc ghế dài ở hồ bơi kế bên văn phòng chủ tịch của Tô Bình Nam là nữ MC nổi tiếng của Thiên Đô Mạnh Hiểu Hiểu sắc mặt ửng hồng. Nàng mặc bộ đồ bơi màu vàng nhạt phô bày đường cong quyến rũ cùng làn da trắng như tuyết.
Mạnh Hiểu Hiểu lười biếng nhìn Tô Bình Nam, như cười như không: "Chuyện chính là như vậy, xử lý như thế nào do ngươi quyết định, ai bảo ngươi là nam nhân của ta chứ.”
Mẹ của Mạnh Hiểu Hiểu đã ra tối hậu thư, muốn gặp Tô Bình Nam.
Khác với Mạnh phụ đang thở dài, mẹ của Mạnh Hiểu Hiểu là Chu Hồng lại cực kỳ hài lòng đối với Tô Bình Nam.
Trong mắt Chu Hồng, lão già nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ có điều mọi chuyện phải nhìn trước ngó sau, cứ muốn hỏi đến cùng, điểm này thật không tốt.
Tình yêu thôi, còn muốn lý do gì nữa.
Chu Hồng vẫn giữ bộ dáng hấp tấp năm nào, một câu nói khiến Mạnh lão đầu chết khiếp: "Người ta muốn mượn tài lực của ngươi sao? Xí!”
“Vậy năm đó ngươi theo đuổi ta có phải vì ba ta là người đứng đầu huyện ủy không?”
Được, đề tài đến đây thật sự không thể tiếp tục trò chuyện nữa. Mạnh lão đầu im lặng, Chu Hồng xoay người nói với con gái: "Đi, hẹn với Tô Bình Nam kia đến nhà ăn một bữa cơm.”

Mấy ngày nay Tô Bình Nam bận rộn, Mạnh Hiểu Hiểu thức thời không quấy rầy Tô Bình Nam. Hôm nay lần đầu tiên nàng lên tầng tám mươi mốt, bị phong cách trang trí xa hoa làm rung động.
Tán gẫu vài câu, Mạnh Hiểu Hiểu xuống lầu hấp tấp lấy một bộ áo tắm trở về, cũng không kiêng dè Tô Bình Nam, thoải mái thay xong liền dùng ánh mắt quyến rũ người ta.
"Tô tổng? Có muốn ngủ với ta không?”
Đến lúc này Tô Bình Nam làm sao có thể buông tha cho Mạnh Hiểu Hiểu...

Khoảng hai tiếng đồng hồ sau, Mạnh Hiểu Hiểu nhịn không được quấy rối, Tô Bình Nam mới trút hết ra. Hai người vừa ngồi vững, Mạnh Hiểu Hiểu bèn ném vấn đề nan giải mà mình đang phải đối mặt cho Tô Bình Nam.
“Không cần khó xử, dù sao ta cũng không rời khỏi ngươi. Ngươi đi ứng phó một chút đi, chuyện tương lai thì sau này lại nói sau.”
Mạnh Hiểu Hiểu biết sự tồn tại của Lý Lạc Nhiên, song suy nghĩ rất cởi mở. Nàng thật sự cực kỳ yêu Tô Bình Nam, không bao giờ muốn trở lại cuộc sống ngày đêm nhung nhớ như trước kia, thật ra trong lòng đã chuẩn bị tốt để trở thành tình nhân cả đời.
"Gặp nhau không khó, khó là ta khinh thường nói dối mà thôi.”
Trong giọng nói của Tô Bình Nam vẫn luôn có sự khinh miệt thế tục.
"Tô Bình Nam ta mặc dù không phải là người tốt, nhưng trách nhiệm đảm đương vẫn có. Đại trượng phu mỗi người đều sống một đời, cần gì phải để ý ánh mắt của thế nhân?”
Mạnh Hiểu Hiểu chậm rãi nói: "Ngươi có quan tâm thế tục hay không không quan trọng, chỉ cần ngươi còn quan tâm đến ta, ta sẽ luôn ở bên ngươi.”
Vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nữ tử, trong mắt lạnh lẽo vô tình của Tô Bình Nam hiếm khi lóe lên một chút dịu dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận