Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1938. Đâm thẳng vào tim



Chương 1938. Đâm thẳng vào tim




Tô Chấn Đông run rẩy nói: “Ta không giết hắn được không?”
“Có hai lựa chọn.”
Tô Bình Nam nghiêm túc trả lời: “Ngươi không phải vẫn luôn có dã tâm muốn tự mình mạo hiểm sao? Nếu giết hắn, ta cam đoan sẽ toàn lực ủng hộ ngươi. Nếu ngươi không làm được…”
Nam nhân dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói: “Như vậy ngươi phải yên ổn ở bên cạnh chăm sóc ba mẹ. Nếu ngươi còn có tâm tư nào khác, ta sẽ khiến cho ngươi cả đời không xuống xe lăn được.”
Tô Chấn Đông im lặng.
Hắn biết Tô Bình Nam tuyệt đối nói được làm được. Hôm nay có thể nói là sự lựa chọn quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.
“Người không hung ác thì không bao giờ đứng vững. Bất luận kinh doanh hay lăn lộn trong giang hồ đều có cùng một đạo lý này.”
Tô Bình Nam không ép Tô Chấn Đông: “Bởi vì ngươi là anh trai của Tô Bình Nam ta. Cho nên, bất cứ điều gì ngươi làm đều sẽ được phóng đại vô hạn. Nếu ngươi không nhẫn tâm, nhất định sẽ bị những kẻ khác lợi dụng.”
“Đứng càng cao lại càng nguy hiểm. Có thể vì ngươi mà nhà họ Tô chúng ta gánh chịu nguy hiểm vô cùng lớn.”
Tô Bình Nam không nói thêm câu nào. Trong căn phòng yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Tiếng chó sủa và tiếng gầm rú của ô tô phía xa có thể lọt vào tai Tô Chấn Đông một cách rõ ràng.
“Ngươi còn năm phút để cân nhắc.”
Tô Bình Nam nhìn đồng hồ: “Xe cứu thương của bệnh viện rất nhanh sẽ đến. Đây là thời gian ta dành cho ngươi.”
Tô Chấn Đông thở hổn hển chậm rãi bò lên. Tay phải yếu ớt của hắn nắm chặt con dao dài vẫn còn hơi ấm!
Đối với Tô Chấn Đông mà nói, phần khó khăn nhất của việc giết người không phải là quá trình, mà là sự quyết tâm.
Tô Chấn Đông cầm con dao trong tay, Lý Phong Điền thì nằm ngửa mặt lên trời, hơi thở yếu ớt. Theo như lời Tô Bình Nam nói, hiện tại chỉ cần hắn rạch nhẹ một cái, tên điên này sẽ đến một thế giới khác.
Nhưng Tô Chấn Đông cảm thấy cánh tay mình quá nặng, không có chút sức lực nào.
Tô Bình Nam không thúc giục. Hắn chỉ muốn Tô Chấn Đông nhìn nhận bản thân một cách thấu đáo.
Con đường mà Tô Chấn Đông muốn đi rất nguy hiểm, chú định Tô Chấn Đông không có khả năng giống như người bình thường. Tô Bình Nam cho rằng nếu Tô Chấn Đông không qua được cửa ải này, tốt hơn hết hắn nên thừa nhận sự tầm thường của mình.
Một người bị một người khác coi như chó trói đến nơi này. Hơn nữa, hắn còn bị ngược đãi thời gian dài như vậy. Dưới tình huống đó cũng không dám cầm dao giết người, đây không phải là vấn đề tính cách.
Mà là không có huyết tính.
Tô Chấn Đông đang chiến đấu nội tâm.
Hắn biết rất rõ tính cách của Tô lão nhị và Tô lão tứ là gì. Bây giờ, hắn thậm chí còn không dám nhìn Tô Bình Nam, bởi vì hắn không chịu được ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của Tô lão nhị.
Điều này cực kỳ giống lúc hắn không dám giết gà khi hắn bảy tám tuổi. Khi đó, ánh mắt của Tô phụ nhìn hắn cũng giống như vậy, khiến cả đời Tô Chấn Đông khó quên.
“Tô Bình Nam, ngươi điên rồi…”
Trong giọng nói của Tô Chấn Đông mang theo sự run rẩy: “Ta ngay cả gà cũng chưa từng giết, ngươi lại bảo ta…”
Rầm!
Cửa phòng đã bị đá thủng một lần nữa bị đẩy ra. Lục Viễn giống như cơn gió lốc vọt vào. Cảnh tượng trước mặt khiến cho đại quản gia của Cẩm Tú luôn trầm ổn phải ngây người.
“Lão đại, ta không cho người của xe cứu thương vào, sợ bọn hắn nhìn thấy thứ không nên thấy. Bây giờ ta phải làm gì?”
Lục Viễn bình tĩnh lại rất nhanh, khom người nói với Tô Bình Nam.
“Làm rất tốt.”
Tô Bình Nam gật đầu. Hắn nhìn đồng hồ một lần nữa, sau đó ung dung nói với Tô Chấn Đông: “Đã đến giờ, ngươi phải nhớ kỹ lựa chọn của ngươi hôm nay.”
Tô Chấn Đông thở hổn hển, sau đó hắn nhìn thấy em trai của mình quay người dặn dò giám đốc Lục một câu: “Kết thúc công việc.”
“Kết thúc công việc?”
Tô Chấn Đông cảm thấy hơi thở của mình ngày càng gấp gáp. Hắn biết giám đốc Lục. Người này ngày thường hay giúp mua sắm đồ đạc trong nhà hắn, lúc nào cũng cười hì hì nên mọi người có ấn tượng không tệ đối với hắn.
Nhưng một giây sau, Tô Chấn Đông nhìn thấy một mặt khác của Lục Viễn.
“Vâng.”
Trong ánh mắt khó tin của Tô Chấn Đông, Lục Viễn tiện tay lấy con dao trong tay Tô Chấn Đông, dứt khoát đâm thẳng vào tim của Lý Phong Điền.
Lý Phong Điền đột nhiên mở hai mắt ra, miệng phát ra những âm thanh sau cùng.
Lục Viễn chẳng thèm quan tâm, hắn nghiêm túc lau sạch sẽ con dao rồi bỏ lại trong tay Tô Chấn Đông.
“Tô đại ca bị bắt cóc, kết quả hai người phát sinh vật lộn…”
Lục Viễn nhẹ nhàng nói ra lời giống Tô Bình Nam đã nói cách đó không lâu. Tô Chấn Đông không nghe thấy hai người kia nói cái gì, trước mắt tối sầm, rơi vào hôn mê.
Trước khi Tô Chấn Đông bất tỉnh, câu hỏi trong đầu hắn không phải là hắn có chết hay không, mà là đứa em trai đáng sợ kinh khủng của mình rốt cuộc sẽ biến thành dạng người gì trong tương lai.
Không chỉ hắn, rất nhiều người trong tầng xã hội cao nhất Thiên Đô đều có một câu hỏi, Tô Bình Nam và Tô Định Bắc rốt cuộc muốn gì.
Đối với người bình thường, tài sản và quyền thế mà nhà họ Tô sở hữu đủ để bọn hắn vừa lòng thỏa ý.
Nhưng sự thật thì sao?
Tô Bình Nam và Tô Định Bắc là hai tên điên chính cống. Tập đoàn Cẩm Tú dưới sự kiểm soát của cả hai chưa bao giờ ngừng tốc độ bành trướng điên cuồng của mình.
Điều khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ là Cẩm Tú dường như không hài lòng với việc kiếm tiền, bọn hắn thích kiểm soát và độc quyền hơn, điều này rất khó hiểu.
Đó không phải kinh doanh. Hết chương 1938.



Bạn cần đăng nhập để bình luận