Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2511. Quá khứ đau khổ, tương lai tốt đẹp



Chương 2511. Quá khứ đau khổ, tương lai tốt đẹp




“Hừ!”
Thường lão tam trên mặt lộ vẻ khinh thường: “Các ngươi thì biết cái quái gì, nhổ cỏ nhổ tận mới là cách chơi thực thụ của kẻ ác. Thiên Nam có rất nhiều hồ nước gần biển, chỉ cần nhét vào trong thùng dầu đem đi trồng hoa sen, đến khi được vớt lên có thể là hàng chục năm sau rồi. Đến lúc đó ai biết được trong đó là cái gì…”
“Lão bá đầu là đại ca trong thời loạn lạc ở nhà ga. Sau khi hắn đến, những tên trộm cướp không còn được phép tồn tại ở đây nữa.”
Thường lão tam đã cố gắng bắt chước phong cách như cao nhân giang hồ trong phim, kết hợp với kiểu tóc theo phong cách lạc hậu của hắn, làm cho mọi người phải quay sang nhìn nhau.
Nếu không phải mấy thanh niên này quen biết Thường lão tam đã lâu, cũng tận mắt chứng kiến cảnh đám người mặc quần ống loe, để tóc xù bị bắt, thì chắc chắn đã phỉ báng đức hạnh của hắn từ lâu rồi.
Cảm xúc sợ hãi trong tâm trí đám thanh niên mới bắt đầu khởi nghiệp này không nhiều.
Thường lão tam quả thực đã có một thời huy hoàng.
Hắn là nam nhân đầu tiên đi xe Dream trên đường Thanh Lương, tại thời điểm đó, đối với nam nhân mà nói, một chiếc Dream có sức sát thương cao hơn nhiều so với một chiếc Mercedes hay Ferrari ngày nay.
“Khi ta còn là một đứa trẻ, ta đã thấy rõ nhà ga của chúng ta như thế nào. Đâu đâu cũng có trộm cướp, hơi tí là dùng dao.”
Một chàng trai trẻ có ba là doanh nhân, vẻ mặt sợ hãi nhưng sau đó hắn hỏi một cách nghi ngờ: “Ta từng nghe về đám người đó, bọn hắn thực sự nghe lời như vậy sao?”
“Ra ngoài kiếm sống, luôn có người tàn nhẫn và độc ác hơn ngươi.”
Trên mặt Thường lão tam vẫn mang theo vẻ than thở: “Các ngươi cho là đang đến trường sao? Lời của thầy cô các ngươi có thể không nghe. Nhưng trên giang hồ, lời nói của một đại ca hung dữ hơn ngươi, ngươi thử không nghe xem? Thực sự sẽ xảy ra chuyện đấy. Đặc biệt là trong những năm gần đây, tại Thiên Nam của chúng ta xuất hiện những con hổ hung ác tàn nhẫn đến kinh người...”
Thường lão tam không dám nhắc đến tên Tô Bình Nam, vẻ mặt xúc động: “Ta chưa bao giờ nghĩ tới có người thật sự có thể đùa giỡn giang hồ đến trình độ này.”
“Vì vậy ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy cảnh đó nữa, ví dụ như…”
Đang nói hưng phấn, Thường lão tam đột nhiên ngừng thao thao bất tuyệt, miệng chưa kịp ngậm lại đã giống như một con hà mã sắp chết. Mấy thanh niên lập tức nhìn theo ánh mắt hắn.
...
Trong tầm mắt bọn hắn, mười mấy chiếc xe địa hình với tốc độ cực nhanh lao vào sân ga, tiếng gầm rú đột ngột dừng lại ở cửa ra hàng hóa. Mà một số nhân viên đường sắt thường ngày la hét trước cửa không cho xe đạp vào đều đang cúi đầu với nụ cười trên môi.
Chiếc xe dẫn đầu gần như chặn lối cửa ra hàng hóa thường ngày đông đúc xe cộ.
Nhưng hầu như không có ai phản đối, những tài xế chở hàng và chủ hàng thường gắt gỏng đều ngoan ngoãn tránh đường.
Đây không phải là điều khiến đám người Thường lão tam kinh hãi nhất.
Điều thực sự khiến bọn hắn biết rằng sắp có chuyện lớn xảy ra là sau khi đám người trên những chiếc xe địa hình này bước vào sân ga, bảy tám chiếc xe buýt cũng dừng lại ở quảng trường trước nhà ga. Hình ảnh logo rồng Cẩm Tú trên những chiếc xe buýt gần như chiếm hết mọi ánh nhìn.
“Hồng Bảo đang tức giận hay là xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì đáng để hắn phải làm ầm ĩ như vậy?”
Thường lão tam tự lẩm bẩm một mình.
Lúc này hắn không hề biết rằng, vào ngày này, tại thời khắc này, tập đoàn Cẩm Tú chính thức nhe nanh trước hai gã khổng lồ đã thống trị giới kỹ viện Hạ quốc hàng chục, thậm chí hàng trăm năm nay...

“Tám nghìn cô gái phương Bắc xuống Giang Nam. Dựa theo thông lệ trước đây, Giá Thế Đường và Bạch Tướng Nhân sẽ cử người âm thầm theo dõi các nàng.”
Đây là nguyên văn lời Hồng tỷ truyền đạt cho Lục Viễn, bởi vì qua Nhiếp Bảo Bảo, nữ nhân này đã nắm rõ được điều này.
“Thông thường có những nhóm bảy, tám hoặc mười mấy người, kẻ cầm đầu đều là những cô gái có mối liên hệ nhất định trong giới giải trí. Để đề phòng những cô gái dưới quyền đột nhiên hối hận, bọn hắn thường chuẩn bị sẵn các phương án dự phòng.”
"Ta biết rồi."
Lục Viễn gần đây mê muội Tam Quốc Diễn Nghĩa đưa ra câu trả lời: “Đừng quên nơi chúng ta động thủ là Thiên Đô, đám người đó đều là chó gà địa phương. Độ khó không cao nhưng số lượng quá nhiều, mà chúng ta cần những người có kinh nghiệm giúp chúng ta lựa chọn những cô gái này.”
“Nhiếp Bảo Bảo quen biết rất nhiều người, chị em dưới trướng nàng sẽ toàn lực phối hợp với chúng ta.”
Hành động lớn lần này đối với Hồng tỷ rất quan trọng, nên Hồng tỷ đã suy nghĩ đến tất cả mọi việc.
...
“Lạch cạch, lạch cạch...”
Đoàn tàu dần dần giảm tốc độ trong tiếng còi trầm thấp, tiếng va chạm giữa bánh xe và đường ray dần trở nên rõ ràng.
Tới trạm Thiên Đô rồi.
Một nữ nhân mặc đồ trắng nằm trên toa giường nằm số 6 uể oải từ giường dưới đứng dậy, vỗ nhẹ vào mấy cô gái vẫn đang ngủ say ở giường bên cạnh.
“Trạm Thiên Đô là một trạm lớn, sẽ dừng bốn mươi lăm phút.”
Nữ nhân nói với giọng điệu giàu kinh nghiệm: “Mau xuống ăn chút mì, mua một ít đồ ăn vặt địa phương. Bánh xoắn và bánh bông tuyết ở Thiên Đô đều rất ngon.”
Có hơn hai mươi cô gái ngoan ngoãn bắt đầu thay đồ, vừa rồi còn yên tĩnh giờ bắt đầu ríu rít như một đàn chim, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Còn nữ nhân mặc đồ trắng lại trở nên im lặng, nữ nhân nhìn những khuôn mặt trẻ trung dịu dàng của các cô gái này với vẻ mặt rất phức tạp.
Ngày xưa, mình cũng từng hạnh phúc và hồn nhiên như các nàng.
Còn bây giờ?
Hoa Hồng lắc đầu.
Hoa Hồng là tên hiện tại của Hồ Mai. Bởi vì tên trước đây của nàng quá thô tục nên ông chủ Đinh ca đã đặt cho nàng nghệ danh này.
Sau khi sử dụng một thời gian dài, Hồ Mai bây giờ thấy hợp với cái tên Hoa Hồng hơn.
Hồ Mai đại diện cho quá khứ đau khổ của nàng, còn Hoa Hồng đại diện cho hiện tại tươi đẹp. Hết chương 2511.



Bạn cần đăng nhập để bình luận