Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2325. Cẩm Tú có mặt ở khắp mọi nơi



Chương 2325. Cẩm Tú có mặt ở khắp mọi nơi




Quyền lực là gì?
Hậu Đại Khánh kể từ khi đến Thiên Nam đã phá vỡ mọi quy tắc trong giới quan chức, nhưng cuối cùng không những không có chuyện gì xảy ra mà hắn còn có thể bình yên rời đi, hơn nữa còn được thăng một cấp!
Nhưng mọi người cần biết rằng hắn đã phải đối mặt với những ai?
Là Tô Trung Hòa quỷ quyệt độc ác! Là Cố Thanh Tùng gian xảo như cáo! Thậm chí còn có Tô Bình Nam hung tàn như sói đang ẩn mình trong bóng tối!
Có thể nói ngoài Hậu Đại Khánh ra, bất kể là một kẻ nào khác đều sẽ chết không có chỗ chôn.
Đây chính là Hạ quốc.
Đây chính là bản chất của quyền lực...

Sắc mặt của Tô Trung Hòa từ sáng sớm đã âm u khó chịu, khiến Lý Kỳ Xương ở bên cạnh có cảm giác như đang đi trên băng mỏng, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Lý Kỳ Xương biết rất rõ vì sao ông chủ Tô lại tức giận.
Trên bàn làm việc của Tô Trung Hòa đặt mấy tờ báo, tựa đề các bài báo trông cực kỳ chói mắt, thậm chí còn khiến Lý Kỳ Xương có chút sợ hãi.
“Làm chính trị trước tiên phải ngay thẳng. Làm việc phải làm người trước.”
Đây là tiêu đề được in to đậm trên trang chính của một trong những tờ báo địa phương ở Thịnh Kinh, toàn bộ bài viết sử dụng những từ rất nặng nề về việc Lý Kỳ Xương tát Thôi Kiện Dũng, không những không đề cập đến những sai lầm Thôi Kiện Dũng mắc phải, mà đoạn cuối cùng còn nói bóng gió một câu như thế này:
“Một hậu bối tham gia công việc chưa được năm năm lại có thể tùy tiện động tay động chân với một cán bộ cấp trên đã tận tâm làm việc hơn mười năm. Xin hỏi ai đã cho hắn dũng khí đó!”
Nội dung của một tờ báo khác còn trực tiếp hơn.
“Một cái bạt tai đã dẫn đến cái chết của một sinh mạng. Rốt cuộc hành động này nói lên điều gì?”
“Hiện tượng trò chơi quyền lực và tự tạo đặc quyền đã tràn lan khắp nơi. Một đốm lửa có thể đốt cháy cả thảo nguyên, ta không muốn dùng những lời lẽ cao siêu như vậy để châm biếm bản chất của vấn đề này.”
Tác giả bài báo này có lối hành văn rất tinh tế, từ rất nhiều góc độ sinh thái chính trị và sự vô trách nhiệm của quyền lực để mô tả giới quan chức tại Thiên Nam là một cái vòi phun máu chó.
Đến đoạn cuối cùng, thậm chí còn định nghĩa cái tát này của Lý Kỳ Xương là hiện tượng cần phải tiêu diệt trong giới quan chức.
Ý của kẻ say không phải do rượu.
“Rốt cuộc quan chức Thiên Nam hiện tại là ông vua hay là đầy tớ của nhân dân?”
Đôi mắt của Tô Trung Hòa dừng lại rất lâu trên dòng chữ này. Mặc dù nội dung của những tờ báo không có từ thư ký của Tô Trung Hòa, nhưng dưới con mắt ​​của hắn, ẩn ý trong này thực sự không thể rõ ràng hơn.
Rõ ràng phe địa phương đã làm chuyện này, nếu không Thịnh Kinh ở xa tầm với như vậy, làm sao có thể lao tâm khổ tứ đi xem xét ân oán của một vài chức vụ nhỏ ở Thiên Nam như vậy.
“Tâm địa nham hiểm.”
Tô Trung Hòa cười nhạt ném tờ báo cho Lý Kỳ Xương mặt đang tái mét: “Nói ra suy nghĩ của ngươi xem.”
Nghe thấy Tô Trung Hòa hỏi như vậy, vẻ mặt của Lý Kỳ Xương rất kỳ lạ, khuôn mặt vốn rất nhợt nhạt dần hồng hào trở lại.
Hắn chậm rãi đứng thẳng lên, vô tình liếc nhìn tòa nhà cao nhất tại Thiên Đô ngoài cửa sổ.
Một lần nữa hắn lại bị mạng lưới quan hệ của Cẩm Tú và sự hiểu biết của bọn hắn đối với Tô Trung Hòa làm cho sợ hãi.
...
Để thời gian quay trở lại đêm hôm qua.
Lý Kỳ Xương vất vả làm việc đến mười một giờ mới lê thân thể mệt mỏi đi lên cầu thang, vừa định mở cửa thì sau lưng hắn vang lên một giọng nói trầm.
“Gần đây ngươi đã trở thành mục tiêu của Cố gia, gọi điện thoại có thể không an toàn, vì vậy ta chỉ có thể đợi gặp ngươi ở đây.”
Lục Viễn ngậm điếu thuốc trong miệng, đầu thuốc lúc ẩn lúc hiện khiến nam nhân trong bóng tối trông rất quỷ dị.
Lý Kỳ Xương bị dọa cho toàn thân run rẩy làm rơi chìa khóa trên tay xuống đất, phát ra một tiếng vang giòn.
“Không cần phải sợ như vậy, chúng ta là bạn bè.”
Lục Viễn cười toe toét: “Ngày mai việc ngươi đánh Thôi Kiện Dũng sẽ bị lan truyền trên truyền thông. Sẽ có người lợi dụng sự việc này để làm tổn hại đến Tô Trung Hòa.”
Sắc mặt Lý Kỳ Xương lập tức tái nhợt.
Lục Viễn chậm rãi nói: “Bọn hắn muốn nói là ý của kẻ say không phải do rượu, nhưng chúng ta lo lắng ngươi vội vàng bào chữa mà mất đi tất cả.”
“Ngày mai Tô Trung Hòa nhất định sẽ tra hỏi cách nhìn ​​của ngươi về vấn đề này, muốn hắn bảo vệ ngươi thì ngươi cần phải làm được hai việc.”
“Thứ nhất, nhất định đừng bào chữa, lúc này ngươi nhất định phải chuẩn bị tinh thần nhận sai lầm, Tô Trung Hòa hiện tại đang rất thèm khát nhân tài, nếu ngươi có thái độ tốt, tự nhiên hắn sẽ bảo vệ ngươi.”
“Thứ hai, xảy ra sự việc này, cho dù Tô Trung Hòa có cố gắng bảo vệ ngươi như thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không giữ ngươi làm thư ký bên cạnh để xoa dịu giới truyền thông, nhưng ngươi lại có được sự tín nhiệm thực sự của hắn. Nên ngươi có tiếng nói rất lớn trong việc tiến cử người đảm nhiệm thay vị trí của ngươi. Ta muốn ngươi giới thiệu một người.”
Lục Viễn nói ra một cái tên mà Lý Kỳ Xương không thể ngờ tới.
“Đỗ Kiến Xuân.”
“Tiểu Đỗ?”
Cái tên Lục Viễn nói ra khiến Lý Kỳ Xương dựng tóc gáy, hắn biết thanh niên Tiểu Đỗ này.
Những tài năng trẻ trong ban bí thư, bất luận là về uy tín trong công việc hay là năng lực đều được các nhân vật lớn đánh giá rất cao, nếu như vì lý do kia mà mình phải rời xa Tô Trung Hòa, thì rất nhiều người sẽ cho rằng Tiểu Đỗ là người phù hợp nhất để thay thế.
Điều quan trọng nhất là thanh niên này thường tạo cho mọi người ấn tượng là người khiêm tốn, không có bất kỳ giao tiếp xã hội nào, và xuất thân trong sáng như một tờ giấy trắng!
Cẩm Tú có mặt ở khắp mọi nơi.
Đây là suy nghĩ duy nhất của Lý Kỳ Xương khi đó.
...
Đưa dòng thời gian trở lại hiện tại.
“Ông chủ, bọn hắn to gan đến mức dám giấu biên bản hội nghị. Trong trường hợp này thủ đoạn thông thường căn bản không thể sử dụng được, thời điểm loạn lạc cần phải có luật lệ nghiêm, lòng nhân từ không thể giúp ích được cho đất nước.”
Lý Kỳ Xương thật sự đã được huấn luyện kỹ càng, hắn không bào chữa hay giải thích, ngược lại trực tiếp bày tỏ suy nghĩ thật lòng nhất của mình: “Khi ta tát cái tát đó, ta biết mình sẽ phải gánh chịu hậu quả. Nhưng cái tát này cũng sẽ khiến những kẻ đó phải chịu hậu quả, làm cho đám thuộc hạ bên dưới thức tỉnh biết được ai mới là kẻ lãnh đạo.”
“Đám người Cố Thanh Tùng, Hoàng Mậu Nghiệp đã làm ở sở cảnh sát tỉnh trong rất nhiều năm, thậm chí đã khiến đám cấp dưới không phân biệt được ai là chủ, vì vậy ta nhất định phải đánh thức bọn hắn.”
Lý Kỳ Xương dừng một chút: “Ta không ngờ tâm lý của Thôi Kiện Dũng lại yếu đuối như vậy, chuyện này ta sẽ chịu trách nhiệm.”
“Nhìn vấn đề phải nhìn vào bản chất.”
Sắc mặt của Tô Trung Hòa trông khá hơn rất nhiều, thậm chí trong mắt còn có chút tán thưởng Lý Kỳ Xương: “Có những lúc phải lùi một bước mới có thể tiến xa hơn về phía trước.”
Hắn lấy bao thuốc lá đặc biệt màu trắng trong ngăn kéo ra, ném cho Lý Kỳ Xương một điếu: “Mỗi lần hút thứ này, ánh mắt của ngươi giống như nhìn thấy thứ gì đó rất hay, cho ngươi nếm thử chút.”
Lý Kỳ Xương nhận lấy với nụ cười rất tươi.
Trong giới chính trị có một số điều không bao giờ được nói một cách rõ ràng. Đánh giá hành động của Tô Trung Hòa, Lý Kỳ Xương đã hiểu ra việc mình phải rời khỏi ông chủ Tô chỉ còn là vấn đề thời gian.
“Ngươi xuất thân từ ban bí thư. Ta muốn ngươi nghĩ xem ai là phù hợp để tạm thời đảm nhận công việc của ngươi?”
Hai từ “tạm thời” được Tô Trung Hòa đặc biệt nhấn mạnh.
“Ta cảm thấy Tiểu Đỗ rất được.”
Lý Kỳ Xương không chút do dự đưa ra câu trả lời: “Chưa nói tới việc hắn rất có năng lực trong công việc, mà chủ yếu là mồm miệng đáng tin cậy, cũng không có bất cứ quan hệ phức tạp nào khác.”
Khi sự tranh đấu của giới quan chức đến một mức độ nhất định thì sẽ rất tàn khốc. Ở vị trí nào thì mưu tính cho công việc đó. Có thời điểm không phải là cấp trên tàn ác, mà là đại cục quyết định tất cả.
Mọi quân cờ đều phải vì đại cục mà phục vụ, trong toàn bộ lịch sử nhân loại không có trường hợp nào là ngoại lệ.
Một tướng công thành nghìn quân chết.
...
Sau khi Lý Kỳ Xương pha trà xong và rời đi, Tô Trung Hòa nhìn tờ báo trước mặt cười nhạt, sau đó gọi một cuộc điện thoại.
Sau khi hút liền hai điếu thuốc, Tô Trung Hòa có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú đã tìm ra cách để giải quyết chuyện này.
Tại sao lại chọn những tờ báo này?
Phải biết rằng những tờ báo này không hề thịnh hành, không chỉ có lượng phát hành nhỏ mà cũng chỉ lưu hành ở xung quanh khu vực Thịnh Kinh.
Hắn đã điều tra qua rồi, số lượng phát hành của những tờ báo này không có cái nào vượt quá một vạn. Có thể nói nếu như không phải bạn của hắn vội vàng mang tới, có lẽ hiện tại hắn vẫn chưa biết gì.
Phe địa phương chỉ có thể tác động đến những tờ báo này?
Không thể nào!
Sự nhạy cảm về chính trị khiến Tô Trung Hòa lập tức phát hiện việc này có điều gì đó không ổn.
Những kẻ này rất thận trọng và độc ác!
Nếu như hắn không đoán sai, mục đích của những kẻ này rõ ràng là muốn tạo ra độ trễ về thời gian. Bởi vì bọn hắn nhận thức rõ sự khó khăn khi tiếp cận các tờ báo thịnh hành cộng thêm sự cảnh giác của mình.
Thận trọng là ở chỗ, bọn hắn biết rõ với sức mạnh của phe địa phương muốn tác động lên các tờ báo thịnh hành như nhật báo Thịnh Kinh ép phải đưa tin thì không phải là không thể, nhưng sẽ bị mạng lưới quan hệ của mình đưa ra cảnh báo sớm và tiến hành phản kích.
Việc đó quá khó, được không bằng mất.
Rõ ràng lúc này phe ông chủ Cố chưa muốn đánh rắn động cỏ. Vì vậy những người này đã sử dụng một phương pháp rất xảo quyệt, tinh vi và độc ác.
Bắt đầu tạo thế từ các tờ báo nhỏ.
Như vậy không những không đánh rắn động cỏ, mà còn khiến tình thế dần trở nên bất lợi đối với Tô Trung Hòa!
Bản chất của truyền thông là theo đuổi những chủ đề nóng hổi và thu hút sự chú ý.
Nếu như Tô Trung Hòa phát hiện ra muộn, các phương tiện truyền thông khác sẽ cho rằng tin tức này chưa chạm đến lằn ranh đỏ, đến lúc đó các tờ báo khắp thành phố sẽ lập tức đổ xô đưa tin.
Hạ quốc tại thời điểm này, những tin tức phê phán quan chức, đặc biệt là liên quan đến những nhân vật quyền lực cấp hai không lo không có người đọc.
Với tình hình như vậy, chắc chắn các phương tiện truyền thông thịnh hành như thông tấn xã Hạ quốc hay là nhật báo Thịnh Kinh chắc chắn sẽ tham gia. Hay nói cách khác, đến lúc đó liệu Tô Trung Hòa có còn muốn phản ứng không?
Tất cả đã quá muộn rồi.
Tô Trung Hòa chỉ là một đại tướng biên cương tại Thiên Nam, không đủ sức mạnh để một tay che cả bầu trời Thịnh Kinh. Vì vậy Tô Trung Hòa nhận thức rất rõ việc mình phải làm bây giờ là dập tắt đốm lửa trên thảo nguyên này.
Đây mới là nội dung chính của cuộc điện thoại mà hắn gọi cho một kẻ cùng phe.
Cuộc gọi đã được kết nối.
“Lão Lý à, gần đây ta nghe nói ngươi có hứng thú với việc leo núi? Mấy ngày nữa nếu ta đến Thịnh Kinh, chúng ta hẹn một buổi cùng nhau leo ​​núi nhé.”
Nếu như chỉ nghe giọng nói thôi, thì mọi người sẽ cho rằng lúc này Tô Trung Hòa chắc là đang cười rất tươi, tuyệt đối không thể nghĩ đến việc nam nhân ở đầu bên kia điện thoại lại có vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Hút thuốc quá nhiều, lại thêm huyết áp cao đương nhiên phải rèn luyện. Ta già rồi. Nhưng người cũng đừng xem thường, hiện tại ngươi chưa chắc vượt qua được ta.”
Lý Diệu Văn, một trong những nhân vật quyền lực nhất trong ủy ban tuyên truyền của Hạ quốc, cười lớn trả lời: “Lão Tô ngươi bận trăm công nghìn việc như vậy lại gọi điện cho ta chắc chắn là có chuyện, nói xem, hai chúng ta đã là bạn bè nhiều năm như vậy, không cần phải khách sáo.” Hết chương 2325.



Bạn cần đăng nhập để bình luận