Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2607. Ác quỷ dưới địa ngục



Chương 2607. Ác quỷ dưới địa ngục




“Mùi vị không tệ.”
Nam nhân ăn một miếng kem, vị ngọt trong miệng khiến Tô Bình Nam lần đầu tiên nở nụ cười thật sự trước mặt người ngoài...
Nhìn thấy nụ cười của Tô Bình Nam, Tống Tú Tinh cảm thấy rất vui.
“Tô tiên sinh, cười nhiều hơn sẽ lâu già.”
Nữ hài cảm thấy nam nhân ăn kem ly vĩnh viễn đáng yêu hơn nam nhân chen chúc giữa một đám hán tử cao lớn. Mở đầu thuận lợi, nữ hài tiếp tục đi sang quầy ăn vặt khác.
Rất nhanh, trong tay của nàng xuất hiện một đống kẹo que.
“Ta mời ngươi.”
Tô Bình Nam không khách sáo nhận lấy toàn bộ.
Lần đầu tiên, nam nhân cảm thấy mình có thể thoải mái ở một khu phố ăn vặt như thế này.
Hiện tại, toàn bộ ván cờ đã đến thời khắc mấu chốt nhất, ngay cả Tô Bình Nam hung hãn ngang ngược cũng khó tránh khỏi có chút căng thẳng. Dù sao hắn đang âm mưu một cuộc bạo loạn có thể chấn động thiên hạ!
“Đến rồi.”
Mười phút sau, nữ hài dừng lại trước phố thương mại Myeongdong, con phố thương mại thịnh vượng nhất Seoul.
“Thế giới này luôn có tình yêu.”
Tống Tú Tinh một lần nữa nhấn mạnh quan điểm của mình. Sau đó, nữ hài chỉ vào một nam nhân vô gia cư đang ngồi ở góc đường, hạ giọng nói: “Nam nhân vô gia cư đó thực ra là một diễn viên trong một chương trình thử nghiệm của đài KBS, nhiệm vụ của hắn là giả làm người ăn xin và xin năm trăm won từ người qua đường. Bất kỳ người qua đường nào cho hắn năm trăm won sẽ được nhận quà từ đoàn làm chương trình.”
Tô Bình Nam gật đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn nữ hài: “Ngươi muốn dùng hắn để đánh cược?”
“Đúng vậy, hôm nay chương trình này lần đầu tiên được quay. Mục đích ban đầu của đoàn làm phim là để chứng minh rằng người dân ở thành phố bê tông này không hề đánh mất lòng nhân ái và lòng trắc ẩn, điều này hoàn toàn phù hợp với sự khác biệt giữa quan điểm của hai chúng ta.”
Nữ hài giải thích cách đánh cược: “Nếu có mười người đồng ý giúp hắn trong vòng một tiếng, ta sẽ chiến thắng.”
“Ngươi thua rồi.”
Tô Bình Nam hìn Myeongdong náo nhiệt, sau đó nhìn người đi đường ăn mặc chỉnh tề, chậm rãi lắc đầu: “Tổ chương trình chọn sai địa điểm, ngươi cũng đặt cược nhầm cửa.”
“Vì sao?”
Nữ hài nghiêm túc hỏi.
“Tổ chương trình đã chọn sai địa điểm.”
Ánh mắt của Tô Bình Nam lộ ra sự thấu hiểu về bản chất con người: “Có lẽ các ngươi cho rằng những người mua sắm ở đây đều là những người giàu có nên năm trăm won đối với bọn hắn chẳng là gì cả. Tổ chương trình đương nhiên sẽ quay nhiều cảnh đồng cảm, phù hợp với cách tiếp cận nhất quán của Hàn Quốc trong việc quảng bá và làm đẹp thành phố của các ngươi.”
Mặc dù giọng điệu của nam nhân đầy khinh thường nhưng nữ hài vẫn gật đầu tán thành.
Bởi vì nàng biết rất rõ chương trình này ngay từ khi mới thành lập đã là sứ mệnh quảng bá được nhà Xanh giao cho. Cho nên, mặc dù lời nói của nam nhân hơi chói tai nhưng nàng vẫn không cách nào cãi lại.
“Mặc dù con người có ngoại hình giống nhau, nhưng nếu có lối suy nghĩ khác nhau thì thực ra bọn hắn là hai loài sinh vật.”
Tô Bình Nam nhìn nam nhân vô gia cư đã đi về phía mục tiêu đầu tiên của mình, khẽ lắc đầu: “Mục tiêu mà hắn chọn có mặc một bộ vest đắt tiền và đeo một chiếc Rolex trên cổ tay, nhưng nam nhân đó sẽ không bao giờ cho hắn một xu.”
“Vật chất quyết định ý thức của hầu hết mọi người. Người có tiền sẽ không đồng cảm với người vô gia cư. Cho nên, hắn nhất định sẽ tay không trở về.”
Quả nhiên, khi Tô Bình Nam nói xong, nam nhân đeo Rolex trong cơn tức giận đã đẩy nam nhân vô gia cư đang cầu xin ra.
“Đây chỉ là ngoài ý muốn.”
Nữ hài lắp bắp, trực giác mách bảo nàng lời đối phương nói có vẻ rất đúng, nhưng nàng vẫn không tin có nhiều người lại đối xử thờ ơ với một người vô gia cư như vậy.
“Cứ xem tiếp đi.”
Tô Bình Nam chậm rãi bóc lớp vỏ bọc cây kẹo que, bình tĩnh nói.

Khi Tô Bình Nam nhàn nhã đi cùng một nữ hài trên con phố sầm uất nhất Seoul để quan sát các tình hình khác nhau của thế giới, quân cờ của hắn đã bắt đầu giao tranh.
Người đầu tiên giết người là Phác Đại Dũng.
Khi hắn xuất hiện như một con mèo đằng sau lính canh kho vũ khí, cuộc chiến thực sự đã phân thắng bại.
Răng rắc!
Phác Đại Dũng sử dụng kỹ thuật siết cổ quân sự mà những huấn luyện viên đã dạy hắn trong ba năm qua để bẻ gãy cổ lính canh một cách gọn gàng.
Người canh gác bên kia quay đầu lại khi nghe thấy tiếng động, đột nhiên ánh sáng của một con dao xuất hiện trong đêm cắt cổ hắn. Sau đó, bàn tay cầm dao nhanh chóng bịt miệng hắn cho đến khi hắn không còn hơi thở, lúc này Phác Đại Dũng mới chậm rãi đứng dậy.
Người lính canh bị hắn cắt cổ là huấn luyện viên đã dùng gậy đánh Phác Đại Dũng suýt hôn mê một ngày trước.
“Ta nói rồi, bọn hắn chỉ có thể dựa vào quy củ và thân phận huấn luyện viên để đánh chúng ta. Thật ra, sức chiến đấu của bọn hắn hoàn toàn không chịu nổi một kích.”
Dưới bóng đêm, ánh mắt của Phác Đại Dũng vừa mới giết người toàn là sự điên cuồng không cách nào đè nén.
Trong ba năm huấn luyện vô nhân đạo, đội đặc nhiệm 684 cần một lối thoát để trút bỏ những cảm xúc đã bị kìm nén quá lâu.
Điều này cũng dẫn đến việc Phác Đại Dũng không vứt bỏ thi thể của huấn luyện viên sau khi giết chết hắn. Thay vào đó, hắn chặt đầu đối phương rồi ném xuống dưới chân.
Máu đỏ sậm phun ra từ cổ của hai xác chết không đầu, nhuộm màu đất vàng trước kho đạn, khơi dậy sự hung dữ của mọi người.
“Xếp hàng! Hãy nhớ đây không phải là huấn luyện, mọi người phải mang đủ đạn dược và súng ống.”
Hàn Nhân Thực vô tình trở thành đội trưởng thực sự của đội đặc nhiệm toàn những cỗ máy giết chóc.
Theo lệnh của hắn, mọi người đứng thành hai hàng theo thói quen trong quá trình huấn luyện. Tất cả đều giữ thân hình thẳng tắp, nhưng hơi thở nặng nề và ánh mắt khát máu đã tuyên cáo những người này không còn là quân nhân ưu tú cực kỳ phục tùng huấn luyện viên nữa.
Bọn hắn đã biến thành ác quỷ dưới địa ngục.
Bây giờ lý do sống duy nhất của bọn hắn là giết chóc!
Giết đám huấn luyện viên.
Giết trung úy Thôi.
Giết đám chính trị gia. Hết chương 2607.



Bạn cần đăng nhập để bình luận