Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1637. Qua cầu rút ván



Chương 1637. Qua cầu rút ván




Ngày nay, hầu hết đầu tư vào xây dựng cơ sở hạ tầng ở các mỏ than đều không lớn. Việc chú trọng vẻ bề ngoài còn kém xa các thế hệ sau.
Thậm chí, trong mắt nhiều ông chủ mỏ than, cải thiện môi trường vệ sinh, điều kiện ăn ở là cái rắm. Đi xuống rồi lên người nào cũng đen thui, sao mà sang chảnh được.
Cho thêm đám gia hỏa đó mấy trăm tệ còn tốt hơn.
Vì vậy, mặc dù người phụ trách mỏ biết những người này là bạn của ông chủ, nhưng bọn hắn chỉ có thể ở trong một văn phòng cách nhà ăn không xa.
“Giường này dành cho người ngủ à?”
Mấy năm nay, Lão Hổ Cường không còn chịu khổ, cộng thêm dáng người gầy gò, cho nên hắn là người bất mãn với hoàn cảnh nhất.
Hiện tại đã là ba giờ sáng, hoàn cảnh yên lặng như tờ, nam nhân vẫn bò dậy đốt một điếu thuốc.
“Ngủ đi.”
Lý Chính Quang hiển nhiên cũng không ngủ. Hắn cảnh giác nhìn cánh cửa đằng sau. Khẩu súng nằm ở dưới gối, hắn thậm chí còn mở sẵn chốt bảo hiểm.
Hà A Quỷ cũng ngồi dậy, lầm bẩm một câu với Chu Triều Lễ bên cạnh: “Cho ta một điếu thuốc.”
Mọi người đều là lão giang hồ, cảnh giác lẫn nhau. Cho nên, tất cả đều không câu nệ chen chúc trong căn phòng này.
Vương Khải không gọi cho bọn hắn. Khi bọn hắn vừa đến núi Nhị Long, kế toán của khu mỏ đã đặt một triệu tiền mặt xuống trước mặt bọn hắn rồi nói: “Phần lớn tiền đã vào ngân hàng. Chậm nhất là mười giờ sáng mai, khoản thanh toán cuối cùng sẽ được thực hiện.”
Mọi người đều biết thực lực kinh tế của Vương Khải, cũng biết năng lực của Lý Hải Thương, tất nhiên tin tưởng khả năng thanh toán của đối phương. Cho nên bọn họ cũng không gây rối bất cứ chuyện gì.
Nhưng về việc có nên trốn trong mỏ mãi mãi hay không, bốn người có ý kiến khác nhau.
Chu Triều Lễ là người cẩn thận nhất. Hắn cảm thấy sau khi lấy được tiền thì tốt hơn hết là nên đi con đường của mình. Dù sao, cho dù Tiểu Hồng Bào có bản lĩnh cũng chưa chắc có thể thông thiên. Qua vài năm nữa tái xuất là được.
Lý Chính Quang có cùng ý kiến với Chu Triều Lễ, còn Hà A Quỷ và Lão Hổ Cường thì lại có ý kiến khác. Cứ ôm chặt đùi Vương Khải, giúp Lý Hải Thương làm việc trước.
Chu Triều Lễ lấy gói thuốc phát cho tất cả mọi người. Mọi người đều có tâm tư riêng, không ai lên tiếng. Trong gian phòng đen như mực chỉ có mấy tàn thuốc đỏ bừng lúc sáng lúc tối.
Tất cả đều là dân liều mạng. Nói thật, nếu là cảnh sát, bọn hắn không lo lắng đến như vậy. Nhưng đối đầu với Tiểu Hồng Bào nổi tiếng hung ác trong tam giáo cửu lưu, tất cả lại do dự.
Đối phương giết chết Trương Tập một cách dễ dàng. Hơn nữa, mạng lưới quan hệ dày đặc. Đây mới là điểm mà bọn họ cảm thấy lo lắng nhất.
“Ta nhớ trong nhà còn có mấy con chó mà.”
Lý Chính Quang miệng ngậm điếu thuốc nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặc dù bên ngoài đen như mực, cái gì cũng không thấy, nhưng tính cảnh giác của hắn khiến hắn theo bản năng mà chú ý hoàn cảnh chung quanh.
“Chó vàng.”
Hà A Quỷ là người nghiện thuốc nặng. Người khác còn chưa hút hết điếu của mình, hắn đã đốt điếu thứ hai. Hắn nghe xong, lập tức trả lời: “Một vàng, hai đen, ba vằn, bốn trắng. Ngày mai giết một con ăn thử.”
“Không đúng.”
Lý Chính Quang ngay cả đầu gấu Gia Đại ở Thịnh Kinh mà cũng dám đấu qua một trận ở một thời không khác giật mình: “Quá yên tĩnh.”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, dị biến đã phát sinh.
Bên cạnh nhà ăn khắp nơi đều là nước thải. Trong nước thải, bảy tám nam nhân nhảy lên, mặc kệ thứ chất lỏng bẩn thỉu chảy xuống từ người mình, lao thẳng về phía căn phòng bốn người đang ngồi.
Trên tay mỗi người còn mang theo một cây rìu cán dài, lưỡi rìu sắc bén sáng như tuyết, ngay cả nước bẩn cũng không che giấu được ánh sáng bức người của nó. Chu Triều Lễ là người phản ứng nhanh nhất, gần như thò tay lấy vũ khí của mình ngay lập tức, nhìn cũng không thèm nhìn đã bóp cò súng về phía cửa.
Pằng!
Tiếng súng trầm muộn chói tai trong đêm khuya yên tĩnh. Nhưng hắn còn chưa kịp bắn viên đạn thứ hai, một lưỡi rìu mang theo tiếng gió đã bổ vào hắn.
Máu màu đỏ sẫm bắn ra trong bóng đêm. Mặc dù những người còn lại không nhìn thấy nhưng mùi máu tanh nồng đã nói cho bọn hắn biết chuyện gì xảy ra.
Pằng! Phập! Pằng!
Cây súng chập chờn trong bóng tối và tiếng rìu rít lên trong không khí khiến không gian nhỏ bé nhất thời giống như chốn luyện ngục.
Toàn bộ quá trình giết chóc diễn ra chưa đến một phút. Rất nhanh, gian phòng yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng người thở dốc và tiếng rên rỉ vì đau.
Tách.
Đèn trong phòng được bật lên. Cảnh sát Hậu run rẩy bước vào phòng, lập tức bị cảnh tượng máu tanh trong phòng hù đến sắc mặt tái nhợt.
Đỗ Cửu, Đỗ Thạch đứng ngạo nghễ trong phòng. Lưỡi rìu của hai người đặt lên cổ của Lý Chính Quang. Đám người còn lại của Cẩm Tú, ngoại trừ một người sắc mặt tái nhợt ôm bụng dưới của mình, tất cả vẫn bình thường.
Toàn thân Chu Triều Lễ biến thành hồ lô máu, nhất là cánh tay cụt không ngừng chảy máu. Nhưng hắn đã không còn tiếng động, bởi vì một lưỡi rìu sắc bén đã cắt cổ họng của hắn.
Mặc dù những người còn lại không chết nhưng trạng thái không được tốt lắm. Lão Hổ Cường thở hổn hển, tay cầm súng cũng biến thành một góc độ quái dị. Hơn nữa, ngực của hắn cũng bị lõm xuống, miệng không ngừng chảy máu.
Hà A Quỷ may mắn nhất, bởi vì hắn bị một cây rìu đập hôn mê khi đám ác ma kia vừa mới tiến vào, ngược lại không bị tổn thương nào khác.
“Có chết hay không, ngươi tự hiểu lấy.”
Lý Chính Quang bị lưỡi rìu gác lên cổ dữ tợn nói: “Các ngươi là người của ai? Vương Khải hay là Lý Hải Thương?”
Qua cầu rút ván.
Tình huống này vô cùng bình thường trong giang hồ. Đến bây giờ Lý Chính Quang vẫn không tin Tiểu Hồng Bào có thể nhanh chóng tìm được bọn hắn. Hắn cho rằng Vương Khải lo lắng sự việc bại lộ nên giết người diệt khẩu. Hết chương 1637.



Bạn cần đăng nhập để bình luận