Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2585. Tất cả phải trở thành bí mật



Chương 2585. Tất cả phải trở thành bí mật




Tô Bình Nam tự học thành tài, chữ viết bằng bút lông không đẹp lắm, trong mắt các đại sư thư pháp thì vẫn chưa đủ điêu luyện, nhưng lực bút lại mạnh mẽ, tràn đầy cảm giác lạnh lùng thiết huyết.
Nội dung bức thư khá ngắn gọn, chỉ có mười chữ mà thôi.
Thiên thu bất hủ nghiệp, tận tại sát nhân trung. (*)
(*) Đại nghiệp bất hủ ngàn thu, đều từ biển máu mây mù xây nên.
Thử hỏi trong khoảng năm nghìn năm ấy, có vị anh hùng nào không giết người?
Thôi Kỷ Hiền không am hiểu văn hóa Hạ quốc nên không biết câu tiếp theo.
Nhưng hắn vẫn bị sự tàn nhẫn thiết huyết bộc lộ ra từ mười chữ này chinh phục, lúc này mọi cảm xúc ngổn ngang đều không cánh mà bay. Thậm chí lão Thôi cảm thấy hôm nay mình mới sống như một nam nhân chân chính.
"Ngài cần mau chóng tới đảo Silmi."
Cấp dưới Xa Tướng Hách tiếp tục khom lưng nói: "Tô tiên sinh nói thời cơ chín muồi, đã đến lúc có thể vung thanh đao này."
"Được."
Sau khi sự cường ngạnh trong nội tâm hoàn toàn bị mười chữ của Tô Bình Nam khơi dậy, tất cả sự mệt mỏi và lo lắng của Thôi Kỷ Hiền đều bay biến.
….
Trong ván cờ sinh tử, kỳ thủ nào cũng cần một khoảng thời gian rất dài để suy nghĩ trước mỗi nước cờ.
Địa vị khác nhau, góc độ nhìn nhận sự việc tất nhiên cũng khác nhau.
Trong mắt kỳ thủ, thời gian nước chảy thành sông lại vô cùng đột ngột, bất ngờ.
Giống như trung úy Thôi hiện tại.
Năm rưỡi sáng hắn nhận được cuộc gọi từ cấp trên, sau đó hắn lập tức chạy từ đảo Silmi về quân đội. Tin tức đầu tiên nhận được trong văn phòng đã hoàn toàn đánh tan phòng tuyến tâm lý của hắn.
"Xóa sổ những người đó đi."
Nhậm Tướng Tể ngồi ngay ngắn trên ghế của sếp sau bàn làm việc, vừa nói vừa thong thả bưng cốc cà phê có nhiệt độ vừa đủ lên nhâm nhi, như thể đây không phải là chuyện sống chết của hơn sáu mươi người, mà thản nhiên như đang dọn rác trong nhà.
Mặt trung úy Thôi biến sắc.
Từ khi vào phòng hắn vẫn luôn giữ tư thế tiêu chuẩn nhất của quân nhân, lúc này hắn rảo bước xông tới trước mặt Nhậm Tướng Tể, trán nổi gân xanh vì tức giận và kích động, trông cực kỳ dữ tợn.
"Vì sao? Bọn hắn đã trả giá tất cả, không mắc bất kỳ sai lầm nào!"
“Các ngươi rất lãng phí tiền bạc.”
Nhậm Tướng Tể ngẩng đầu nhìn trung úy Thôi: "Ngươi có biết một năm phải chi bao nhiêu tiền cho những người này không? Đồ ngu!"
"Bọn hắn có tố chất quân sự xuất sắc nhất, có kỷ luật như thép."
Trung úy Thôi không để ý vẻ khinh bỉ trong mắt đối phương. Hắn biết kiểu quân nhân giống chính khách này không thể hiểu được cái gì mới là ý nghĩa chân chính của quân nhân, vì vậy hắn cố gắng dùng lợi ích thuyết phục đối phương.
"Ta có trách nhiệm nói cho ngài biết, những người này là nòng cốt xuất sắc nhất thành lập nên đội đặc công của Đại Hàn Dân Quốc chúng ta." Trung úy Thôi xác thật là một trong số ít những nhân tài quân sự kiệt xuất của xứ sở kim chi, hắn đã nghiên cứu phương thức chiến tranh trong tương lai vô cùng thấu đáo: "Từ mấy chiến dịch nhằm vào Y quốc trong quá khứ có thể thấy hiện tại không còn là phương thức chiến tranh tập đoàn quân tiến tới, xe tăng mở đường nữa. Cục diện thế giới trong tương lai là cục diện xung đột quy mô nhỏ."
Mà phương thức tác chiến duy nhất có thể chứng minh chúng ta mạnh là tác chiến đặc công.
"Chiến tranh thông tin, chiến tranh điện tử và cả hành động ám sát, chiến tranh đô thị... cơ sở của những phương thức chiến tranh này là chúng ta cần có một chiến đội đặc công khổng lồ. Mà những người này có đảm nhiệm mắt xích trung gian giữa các nhánh quân đội, bọn hắn là tài sản quý giá nhất của chúng ta hiện nay."
Bộp!
Nhậm Tướng Tể vỗ mạnh xuống bàn, vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Không phải là ngươi đi lính làm hỏng đầu óc rồi chứ? Bọn hắn là bê bối của các ông chủ giới chính trị, là rác rưởi không thể để lộ!"
Cà phê trong ly văng tứ tung vì động tác mạnh của Nhậm Tướng Tể, trên bàn làm việc lập tức biến thành mớ bừa bộn.
"Ngươi có còn là một quân nhân không?"
Nhậm Tướng Tể đã làm việc trong quân đội nhiều năm như vậy, tất nhiên biết đối phó với kiểu quân nhân thuần túy này như thế nào.
Lúc này hắn tuyệt đối không thể tỏ ra yếu đuối, nhất định phải cứng rắn trấn áp đối phương mới là lựa chọn chính xác nhất.
"Thiên chức của quân nhân là gì?"
"Phục tùng mệnh lệnh!"
Trung úy Thôi đứng thẳng lưng theo phản xạ có điều kiện.
"Thì ra ngươi cũng biết điều này? Vậy hiện tại ngươi đang làm gì thế? Đang tỏ ra bất mãn với ta hay là cố chống đối mệnh lệnh?"
Giọng điệu của Nhậm Tướng Tể đã dịu lại, nhưng vẫn tràn đầy khinh bỉ: "Ngay từ khi thành lập, nhánh quân đội này đã là sai lầm. Hiện giờ tổng thống tiền nhiệm đã thành tù nhân, không ai muốn bỏ công vào bê bối của đối phương đâu."
"Bọn hắn rất ưu tú."
Trung úy Thôi cúi gằm, cố đấu tranh lần cuối.
"Nhưng không thể mang lại lợi ích, chỉ mang đến rắc rối. Chúng ta phải suy xét đến đại cục quốc gia, phải cân nhắc đến suy nghĩ của các ông chủ giới chính trị."
Nhậm Tướng Tể không muốn nói thêm, xua tay ra hiệu cho trung úy Thôi đi ra ngoài.
"Kết thúc tất cả trong vòng hai mươi tư tiếng, nếu không quân đội sẽ san bằng đảo Silmi, bao gồm cả các sĩ quan do ngươi chọn lựa kỹ càng."
"Phục tùng mệnh lệnh!"
Nhậm Tướng Tể gầm lên khiến mắt trung úy Thôi đỏ hoe, cuối cùng hắn chào điều lệnh rồi đi ra ngoài.
Có điều nam nhân không biết rằng mười phút sau khi hắn rời khỏi quân bộ, vị thủ trưởng vừa rồi còn ra vẻ vì dân vì nước đã tung ra hai tin tức, sau đó ném toàn bộ hồ sơ tuyệt mật về chiến đội 684 vào lửa...
"Tất cả phải trở thành bí mật. Không ngờ lũ rác rưởi của xã hội như các ngươi lại đáng tiền như vậy..."
Dưới ánh lửa, Nhậm Tướng Tể cười khẩy: "Sau khi những thứ này bị tiêu hủy, sẽ không có ai biết được chân tướng thật sự."
Không có ai biết chân tướng tức là có thể ngụy tạo tất cả! Hết chương 2585.



Bạn cần đăng nhập để bình luận