Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1460. Vương Bảo



Chương 1460. Vương Bảo




“Đã xác nhận chưa?" Phi Cơ nheo mắt hỏi.
“Đã xác nhận. Người của Vương Bảo gửi tin tức đến, nói hôm nay hắn cố ý gây chuyện với Đao Ba Thốn, hơn nữa còn nhắn với ngươi một câu qua điện thoại.”
“Câu gì?”
Ánh mắt Phi Cơ lại càng nguy hiểm.
“Còn mấy tháng nữa, cần chi phải bày ra cái giá đại ca với lão tử chứ.”
Biểu hiện của Lữ Tư Kiệt cũng cực kỳ lạnh lùng: “Hiện tại, trong tin tức của chín địa bàn chỉ có Vương Bảo có vấn đề. Ngươi cũng hiểu ý của boss rồi. Chó không nghe lời, một tên cũng không để lại.”
“Ý của lão đại là chúng ta làm nóng tính huống ở đây một chút, để bên kia tiện làm việc.”
Giọng điệu của Lữ Tư Kiệt rốt cuộc cũng vui vẻ hơn: “Vương Bảo xảy ra chuyện, Hòa Ký sẽ hoàn toàn thuộc về Cẩm Tú.”
Mặc dù Tô Bình Nam làm việc cẩn thận nhưng hắn vẫn mang theo cuồng vọng. Hắn muốn thanh tẩy Hòa Ký trong thời điểm này.
Không ai ngờ Phi Cơ sẽ thanh tẩy băng đảng.

Dáng người Vương Bảo không cao lớn, trên cổ còn xăm hình một con chó ngao, nhìn cực kỳ cường tráng.
Hắn sinh ra ở Tá Đôn, lớn lên cũng ở đây. Cho dù sau này hắn trở nên giàu có, hắn cũng không muốn đánh ra ngoài. Chính vì vậy, hắn mới có danh xưng Hổ Tá Đôn, chứng tỏ thế lực kinh doanh của hắn cực kỳ kinh người.
Có một câu đủ để thể hiện sự cường thế của hắn.
“Ở Tá Đôn, sau mười hai giờ sẽ do ta nói chuyện.”
“Lão đại, Đao Ba Thốn đánh không giỏi, cần chi phải kinh động đến lão đại ngươi đích thân ra tay chứ. Để ta làm việc là được rồi.”
Mặc dù A Tích có gương mặt trẻ con nhưng làm việc có tiếng không chừa chỗ trống.
Đao Ba Thốn của Liên Anh cho vay nặng lãi ở Tá Đôn, nhưng không chào hỏi Vương Bảo, điều này đã chọc giận hắn. A Tích cho rằng mấy chuyện nhỏ nhặt này không đáng để lão đại phái nhiều người đi làm việc như thế.
Một hồng côn của một băng đảng hết thời mà thôi.
“Đầu ngươi toàn bã đậu à?”
Vương Bảo ngậm điếu thuốc lá, nhìn tên đàn em nhuộm tóc lòe loẹt: “Ngươi có biết đầu lĩnh Thất ca của Tân Ký muốn ra oai với Phi Cơ hay không? Ta không đi, chẳng lẽ ở đây giúp băng đảng đánh nhau sống mái à?”
“Vậy thì đánh chứ sao?”
A Tích hiển nhiên không đủ thông minh: “Từ khi nào chúng ta sợ Tân Ký vậy? Chúng ta đánh ra chút uy phong cũng tốt mà. Đám lão gia hỏa bên ngoài cứ nói chúng ta chỉ có thể lăn lộn ở Tá Đôn.”
“Uy phong có ăn được không?”
Vương Bảo mắng một câu, sau đó không trả lời câu hỏi của đàn em nữa.
Hắn hoàn toàn không muốn dính dáng vào mấy việc này của băng đảng. Thời gian này Vương Bảo cần nhất là sự yên tĩnh.
Vương Bảo cho rằng mỗi tháng hắn nộp phí đầy đủ cho băng đảng đã là nể mặt lắm rồi. Dù sao hắn cũng chẳng muốn đánh ra ngoài Tá Đôn. Cho dù lá cờ của băng đảng có lớn đến đâu, hắn cũng không sử dụng được nó. Gần đây hắn bận thu mua Đinh Quyền. Hắn là dân bản địa Tá Đôn, chuyện này tất nhiên làm rất thành công. Ai cũng biết việc kinh doanh của Đinh Quyền một vốn bốn lời, nhưng tuyệt đối không thể khiến chính quyền để ý. Nếu không, một khi bị đóng đinh, ngọn núi vàng này chẳng khác nào rơi vào tay người khác.
Ra ngoài đánh với Phi Cơ?
Nếu hắn bị để mắt đến thì làm sao bây giờ? Hiện tại không ai biết được sự kiện này lớn đến cỡ nào.
Lão tử đang sống rất tốt ở Tá Đôn, về phần nghĩa khí và quy củ?
Đó là cái gì?

Quá trình chiến đấu rất thuận lợi.
Đao Ba Thốn nhìn như hung thần ác sát nhưng lại không chịu nổi một kích. Mặc dù Vương Bảo đã dặn đàn em nhất định phải kéo dài thời gian, nhưng đối phương đánh chưa được một nửa đã giải tán.
"Theo quy củ, phế ngươi một cánh tay.”
A Tích mặc bộ vest màu trắng vuốt ve thanh đao hồ điệp, biểu hiện nhẹ nhõm giẫm lên tay trái của Đao Ba Thốn dưới chân: “Yên tâm đi, đao của ta rất nhanh, ngươi sẽ không đau đâu. Nhớ kỹ, về sau ngươi không được bước lên đường ở Tá Đôn nữa.”
Đao rơi, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Vương Bảo không muốn lấy mạng của Đao Ba Thốn. Sau khi vứt hắn ở bãi rác thì nghênh ngang rời đi.
Nửa tiếng sau, Đao Ba Thốn ôm bàn tay khập khiễng bước ra, ánh mắt oán độc.
Chỉ có sáu chục ngàn mà lại mất một bàn tay?
Đao của A Tích rất nhanh, cũng rất chuẩn. Thanh đao nhanh như chớp đâm thẳng vào xương ngón tay của hắn, sau đó cứa mạnh một cái.
Hoàn toàn phá hủy toàn bộ dây thần kinh của hắn. Nói cách khác, cho dù bàn tay phải của hắn được chữa khỏi, về sau cũng không thể dùng sức quá mạnh.
“Vương Bảo, ngươi đủ vô lại.”
Liên Anh Xã đã như nước sông rút xuống từ lâu. Toàn bộ băng đảng cộng lại cũng chỉ có hai ba ngàn người. Đao Ba Thốn hoàn toàn không dám nghĩ đến chuyện báo thù gì cả.
Ra ngoài lăn lộn, bị đánh thì đứng thẳng. Làm sao hồng côn của một băng đảng hết thời có thể bước vào địa bàn của Hòa Ký mà không tuân thủ quy củ?
Đây mới là chỗ Đao Ba Thốn hận Vương Bảo nhất.
Mấy tháng trước, hắn vẫn làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, sai người mang chiếc đồng hồ vàng trị giá tám mươi tám nghìn đến nhằm biểu đạt thành ý của mình, muốn tiến vào địa bàn của Vương Bảo để kiếm ăn. Hơn nữa còn âm thầm nộp cho Vương Bảo ba phần trăm.
Bây giờ đối phương trở mặt không quen biết?
Một chiếc xe địa hình Toyota màu đen dừng lại bên cạnh nam nhân. Cửa xe mở ra, hai hán tử cường tráng nhảy xuống.
“Đao Ba Thốn?”
Một hán tử dùng tiếng Quảng Đông hơi cứng hỏi.
“Ngươi là ai?”
Đao Ba Thốn ngửi thấy mùi nguy hiểm trên người đối phương. Hắn lui về sau một bước, ánh mắt có chút cảnh giác.
Hai hán tử liếc nhìn nhau một cái, trả lời hắn là một cú đá ngang.
Đao Ba Thốn ngã xuống đất.
Chiếc xe rất nhanh rời đi, để lại hiện trường một vũng máu của Đao Ba Thốn. Hết chương 1460.



Bạn cần đăng nhập để bình luận