Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 192: Ta không đi

Chương 192: Ta không đi
Cố Thanh Vân biết chuyện chắn đường, vốn chỉ là việc nhỏ, nhà máy xi măng xây một con đường giữa thôn, vốn tiền đền bù diện tích đã bàn tốt, kết quả khi sửa đường nhà máy sơ ý làm gãy chân một thôn dân. Vốn chuyện này có thể thương lượng giải quyết, khổ nỗi người bị gãy chân là Hà lão hán, cha của Hà Bưu.
Hà Bưu sinh không gặp thời, sinh muộn vài chục năm, chỉ bằng gương mặt người xấu đúng tiêu chuẩn đó, đi làm diễn viên cũng được, đâu cần phải khốn khổ làm lưu manh mà mười dặm tám vùng này ai cũng ghét?
"Mười vạn!"
Hà Bưu giở thói tham lam, bình thường người này đã quen giả bị đụng, lần này cha mình bị gãy chân thật, có đủ lý lẽ trong tay, hắn cắn đến chết cũng không buông.
Chỗ dựa lớn nhất của nhà máy xi măng chính là Cố đại công tử, đương nhiên sẽ không chịu thua. Ai ngờ Hà gia là thế gia vọng tộc ở thôn Trường Thủy, khơi mào thôn dân cùng chung mối thù, đến bây giờ vẫn chưa giải quyết được. Cố Thanh Vân cũng nói kế dùng người đánh người, đánh du kích chiến, hắn cũng ngoài tầm tay với, trong lúc nhất thời cứ hao tổn như vậy. Cố Thanh Vân nhìn Tô Bình Nam mỉm cười, trong lòng lại tại rét run, thầm cảm thấy may mắn. May mà mình nhắc nhở đối phương, cũng không tham dự vào, nói không chừng rất nhiều chuyện của mình đối phương đều biết.
Hắn phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu được ý Tô Bình Nam. Ta mua căn nhà này của ngươi, trả lại ân tình này của ngươi, giúp ngươi giải quyết chuyện nhà máy xi măng, mọi người không ai nợ ai.
"Được! Tô tổng có thể xuất thủ, Thanh Vân vô cùng cảm kích."
Cố Thanh Vân lập tức nói.
Cố Thanh Vân mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cách này không được thì đổi cách khác. Được, chẳng phải ngươi không muốn nợ ân tình của ta sao? Vậy thì ta nợ ân tình của ngươi cũng được chứ, cứ như vậy ta cũng kết bạn được với ngươi.
Tô Bình Nam cảm thấy Cố Thanh Vân này đúng là một nhân tài, khó trách có thể đứng vững không ngã. Hắn khẽ gật đầu nói: "Vậy thì xử lý theo quy củ đi."
Cố Thanh Vân nói: "Được, xử lý theo quy củ."
Sáng sớm hôm sau, Cố Thanh Vân nhận được cuộc gọi từ nhà máy xi măng: "Cố thiếu, lợi hại! Đối phương chịu thua, chỉ cần một vạn ba tiền thuốc men thì đường bọn hắn đào ra sẽ được lấp lại hết."
Sắc mặt Cố Thanh Vân có chút ngưng trọng, hắn tin Tiểu Hồng Bào có thể làm được ở Thiên Đô, cũng tin đối phương có thế lực cỡ này ở Ô thành. Nhưng một thôn Trường Thủy ở huyện Đức bắn đại bác cũng không tới, vậy mà một cuộc điện thoại là có thể giải quyết được.
Thực lực phải mạnh tới cỡ nào?
Thông qua điện thoại, Cố Thanh Vân hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện.
Từ đầu tới đuôi, Cẩm Tú chỉ có một người đi, vừa xuống xe liền chỉ vào mấy tên chắn đường trong thôn Trường Thủy rồi chửi ầm lên.
Sau đó hắn túm cổ áo Hà Bưu hỏi một câu: "Số tiền thực tế phải bỏ ra là bao nhiêu?"
Sắc mặt Hà Bưu đỏ lên: "Không đến, không đến năm ngàn."
"Phí ngộ thương, phí dinh dưỡng, những thứ tào lao này mà mươi cũng dám đòi mười ngàn?"
Hà Bưu liên tục lắc đầu: "Không lấy, không lấy nữa."
Người của Cẩm Tú cũng biết lý lẽ: "Ta đi bàn với người của nhà máy xi măng, ngươi dọn đống đồ này đi cho ta."
Sau đó chuyện giải quyết thuận lý thành chương, gió êm sóng lặng.
Cố Thanh Vân còn cố ý nghe ngóng người đi là ai? Người đi không phải là mấy người có tên tuổi trong Cẩm Tú, mà là một người hung ác sinh ra ở Trường Thủy.
Bây giờ thuộc hạ của Tô Bình Nam nhiều vô số kể, lợi nhuận của tập đoàn cao kinh người, rất nhiều kẻ hung ác phát tài nhờ nửa đen nửa trắng đều rất tán thưởng hắn, cho nên mới có chuyện như ở Trường Thủy.
Cố Thanh Vân cũng phân tích được điểm này, thở dài thườn thượt. Hai người xuất thân không giống nhau, phương diện này Tô Bình Nam có ưu thế tự nhiên, đó chính là hắn thiết huyết và tự gây dựng danh tiếng. Huống chi Tô Bình Nam làm việc cực kì công bằng và tuân theo quy củ, danh hiệu “ông vua thế giới ngầm” đã vững chắc.
Sắp tới năm 93, Tô Bình Nam dẫn người về thôn Tô Gia.
Bây giờ Thiên Nam là thời kỳ đại kiến thiết vàng son, lò gạch và nhà máy đá ở thôn Tô Gia làm ăn rất tốt, lại thêm Tô Bình Nam không keo kiệt với người ở quê mình, cho nên trong tay mọi người cũng có không ít tiền, Tô phụ và Tô Chấn Đông có uy vọng cực kỳ cao, ngay cả người của quan phủ gặp cũng cực kỳ khách khí.
Hai người không còn dáng vẻ chân chất của mấy năm trước, đã tự tin hơn. Tô Định Bắc đã chờ sẵn ở cửa thôn, Tô Văn Văn thông báo là Tô Bình Nam sắp về, người vui vẻ nhất chính là nàng.
Tô Bình Nam xuống xe, thân mật xoa đầu Tô Định Bắc: "Ở nhà không được sao? Bên ngoài lạnh."
Tô Định Bắc kéo cánh tay anh trai, nói nhỏ: "Ba mẹ đều không muốn dọn nhà, bây giờ lão ba uy phong lắm, người người đều mời hắn uống rượu, lịch sắp kéo dài tới sang năm."
Tô Bình Nam cười nói: "Lão đầu tử trung thực cả một đời, khó tránh khỏi sẽ thay đổi, sao mẹ cũng không chịu?"
Tô Định Bắc bĩu môi: "Không bỏ được căn nhà mà thôi, năm nay vừa xây nhà mới, mẹ cực kỳ thích."
Tô Bình Nam cười hỏi: "Ngươi thì sao?"
Tô Định Bắc nói: "Ta muốn đi Thiên Đô, như vậy chúng ta có thể gặp mặt mỗi ngày. À, bây giờ ta đã tự học xong chương trình lớp mười một."
Nhìn Tô Định Bắc dốc lòng cầu học phát triển, Tô Bình Nam cười tán dương vài câu.
Buổi tối đồ ăn rất phong phú, Tô phụ cũng hiếm khi không ra ngoài, Tô Văn Văn và Đỗ Cửu, Đỗ Thạch đều ngồi xuống.
Vừa nói đến chuyện chuyển nhà, Tô phụ lập tức nói: "Ta không đi."
Tô Bình Nam cười nói: "Bệnh viện và hoàn cảnh ở Thiên Đô tốt hơn ở đây nhiều. Ban đầu chưa quen với cuộc sống ở đó, đến đó mấy ngày rồi cũng sẽ quen."
Tô Chấn Đông không nói một lời, hắn bị lợi nhuận của nhà máy đá và lò gạch năm nay dọa sợ.
Bây giờ nhớ lại năm ngoái Tô lão nhị nói phương thức chia hoa hồng, hắn hối hận xanh ruột, lúc này trong đầu đều là có thể phân phối lại hay không.
Tô mẫu cũng chen vào nói: "Lão nhị, vừa dùng tiền xây nhà xong, còn mua ti vi với đồ dùng trong nhà, ta không thể phá của như vậy."
Tô Bình Nam nhìn mấy thủ hạ đứng ngồi không yên, cười nói: "Các ngươi ra ngoài trước đi, người nhà chúng ta nói chuyện với nhau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận