Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1808. Phòng 207, ta đợi ngươi



Chương 1808. Phòng 207, ta đợi ngươi




“Thiên ca, không có vấn đề gì.”
Người đầu tiên quay lại là người đi đến quầy hoa quả - Mã Đạt, trên tay thậm chí còn cầm mấy cốc nước lạnh: “Giá cả hoàn toàn giống như lời ngươi nói, lúc trước bán hàng là ba của nàng, gần đây bị cảm nên không đến.”
Hoa Thiên không chút biểu cảm gật đầu, vẫn để động cơ xe chạy. Sau khi nhận cốc nước lạnh, hắn nhìn ngược về phía cửa khách sạn.
Quầy bán trái cây không có vấn đề, vậy thì nơi có khả năng phục kích mình nhất chính là khách sạn.
Hắn biết rất rõ cách thức làm việc của cảnh sát. Nói một cách dễ nghe thì là sư tử bắt thỏ, nói khó nghe một chút thì chính là chiến thuật biển người. Nếu như cảnh sát muốn bắt mình, vậy thì nhất định đã ém quân đầy bên trong bên ngoài khách sạn.
Lạp Liệm rất nhanh đã trở lại.
“Không vấn đề gì, vẫn là người phục vụ mà Thiên ca ngươi nhắc đến, tầng hai tầng ba ta đều kiểm tra, không có mấy khách, tất cả đều bình thường.”
Lạp Liệm vừa đưa thẻ phòng cho Hoa Thiên, vừa ​​cười nói một câu: “Thiên ca, ​​bà già chết tiệt đó đúng là độc mồm độc miệng thật, chỉ vì ta chọn phòng lâu một chút mà liên mồm chửi ta.”
“Ngươi nên gọi người ta là người đẹp, như vậy mới dễ chịu hơn chút.”
Trên mặt Hoa Thiên cuối cùng đã nở một nụ cười, nam nhân giơ cổ tay lên xem thời gian, rồi rút điện thoại ra: “A Đệ, đang ở đâu?”
“Ta đã đến đường Robinson, yên tâm, không có cái đuôi nào bám theo.”
Giọng A Đệ trong điện thoại rất bình tĩnh, không có chút gì lạ thường.
Hoa Thiên nhìn thẻ phòng: “Phòng 207, ta đợi ngươi.”
Đến tận lúc này, con sói đơn độc xảo quyệt đó cuối cùng cũng tắt máy, mở cửa xe.
“Lạp Liệm, ngươi đợi ở trong xe, nhớ kỹ xe ở đây không được di chuyển. Nếu có vấn đề gì, ngươi không được vội vàng xông ra giúp đỡ mà phải chờ cơ hội.”
Hoa Thiên cười rất vui vẻ, sau khi ném chìa khóa cho đối phương xong, còn vỗ vai Lạp Liệm một cách thân thiết: “Chúng ta rất nhanh sẽ quay lại.”
“Pằng!”
Một tiếng súng trầm đục vang lên, một viên đạn không biết từ đâu bay tới xuyên qua thái dương của Hoa Thiên, thân thể nam nhân từ từ ngã xuống. Trong mắt những người còn lại, tất cả giống như một cảnh trong một bộ phim không tiếng.
Không một âm thanh, ép người một cách ngột ngạt.
Đời vĩnh viễn không phải là phim, không có cảnh nóng xung đột gì đó gây chú ý.
Bất luận là Tô Bình Nam hay là Kỷ Thiểu Quần, bọn hắn đều chỉ có một mục đích.
Dùng phương thức sạch sẽ nhanh chóng nhất để kết thúc sinh mạng của Hoa Thiên...

A Đệ theo dõi toàn bộ quá trình cái chết của Hoa Thiên, nhìn nam nhân gục ngã, chiếc điện thoại từ tay nữ nhân lặng lẽ rơi xuống.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc nam nhân của mình sẽ kết thúc như thế này. Cho dù vô cùng căm hận sự phản bội của Hoa Thiên, nhưng A Đệ vẫn có chút không thể chấp nhận được sự thật này.
Nữ nhân với đôi mắt đỏ hoe nhìn Lữ Tư Kiệt vẫn đang chậm rãi uống cà phê.
“Chỉ đơn giản như vậy?”
“Khó khăn lắm mới tìm được Hoa Thiên, vậy mà không làm gì.đã giết chết hắn?”
Lữ Tư Kiệt đặt cốc cà phê xuống: “Thì làm sao? Chẳng lẽ cần phải có một cuộc đấu súng gay cấn trên đường phố cho tất cả mọi người xem sao?”
Nam nhân lắc đầu: “Quá mạo hiểm, những nhân tố không thể khống chế quá nhiều, làm việc quan trọng nhất là đạt được mục đích, thủ đoạn như thế nào không quan trọng.”
Đây không phải là điều có thể nói trước mặt kẻ này.
Một nam nhân mà đến giờ nàng vẫn chưa biết tên vô tình xuất hiện trước mặt A Đệ.
“Là súng trường bắn tỉa.”
A Đệ uống một ngụm lớn cà phê có chút đắng chát, cố gắng làm dịu đi cảm xúc của mình: “Các ngươi dùng thứ này không sợ bên cảnh sát sẽ điều tra đến cùng sao?”
“Người giết hắn chính là cảnh sát.”
Lữ Tư Kiệt búng tay một cái: “BOSS thích sự kiên trì của ngươi, nhưng không có nghĩa là cái gì ta cũng cần giải thích cho ngươi.”
Cảm giác ớn lạnh thấu xương.
Những người này đã lớn mạnh đến mức có thể ra lệnh cho cảnh sát giết người rồi sao? Tất cả những bất mãn, không cam lòng đều biến mất tại khoảnh khắc này. A Đệ không còn bất kỳ suy nghĩ nào khác, điều duy nhất nàng muốn làm bây giờ là thoát khỏi thành phố khiến nàng sợ hãi này thật xa.
Sự việc không hề diễn ra theo hướng mà nàng lo lắng.
Với một cái búng tay của Lữ Tư Kiệt, lập tức có một đàn em mang đến một chiếc vali.
“Ba trăm vạn tệ đủ để ngươi bắt đầu cuộc sống mới ở một nơi khác.”
Lữ Tư Kiệt mỉm cười, ra hiệu cho đàn em đặt chiếc vali lên bàn.
“Ta nói rồi, một nhân vật nhỏ như ngươi không đáng để BOSS không giữ lời, bây giờ ngươi có thể đi được rồi.”
A Đệ ngỡ ngàng mở chiếc vali ra, những xấp tiền lớn bên trong khiến nữ nhân phải nín thở.
“Cảm ơn.”
Cũng không biết tại sao, ma xui quỷ khiến A Đệ nói hai từ này. Những người này mang lại cho nàng cảm giác vô cùng phức tạp, nhưng bất luận như thế nào, đối phương thực sự không lừa mình.
Trước mặt những người này, A Đệ thừa nhận mình chỉ là con kiến, căn bản không đáng để đối phương phải diễn kịch.
Nữ nhân đứng dậy, nhấc chiếc vali lên một cách khó khăn, sau đó bước thẳng ra ngoài không quay đầu lại.
“Để mắt tới nàng, nếu nàng rời khỏi Cảng thành thì hãy để nàng đi. Nếu như nàng có bất kỳ ý nghĩ nào khác, ngươi biết phải làm như thế nào rồi đấy.”
Lữ Tư Kiệt nhìn bóng lưng gầy guộc của nữ nhân, từ từ làm ra một động tác cắt cổ.
...
Cuộc sát hại bên ngoài kết thúc rất nhanh.
Sau khi Hoa Thiên ngã xuống đất, trong vài giây ngắn ngủi đầu óc của ba người còn lại hoàn toàn trống rỗng.
Bọn hắn là những kẻ sẵn sàng liều mạng, nhưng lại không đủ tư cách làm tướng tài. Bọn hắn kể từ ngày đầu tiên xuất đầu lộ diện đã quen với việc đi theo sau một kẻ mạnh tấn công thành phố, chứ không phải vạch ra chiến lược của riêng mình.
Vì vậy, điều đó đã lấy đi mạng sống của bọn hắn. Hết chương 1808.



Bạn cần đăng nhập để bình luận