Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1038 - Đừng giết chết ngay



Chương 1038 - Đừng giết chết ngay




Chương 1038: Đừng giết chết ngay
Trong lúc mê man, trong đầu nữ hài hiện lên lời phán của thầy bói mù trong thôn đã phán cho nàng năm mười hai tuổi.
“Mẹ kiếp, lão nương làm gì có tuổi già.”
Nói thật, có thể chịu đựng được sáu năm đã là cực hạn cuối cùng của Mễ Tinh Tinh. Mùa xuân này chẳng có khách, mấy cô gái ở chung phòng cũng không có ở nhà, nàng mới tìm được cơ hội để chết.
Chết có đôi khi thật khó.
“Liên muội hẳn đã lập gia đình. Lão nương thật đúng là không đáng.”
Lập tức nữ nhân rơi vào bóng tối. Cho nên nàng không nghe được tiếng cánh cửa khóa trái bị đẩy ra.
“Bóp chặt cổ tay nàng, sau đó gọi xe cứu thương mau.”
Một giọng nam kêu to: “Nhị gia có nói nữ nhân này không thể chết.”

Vất vả lắm mới có được một kỳ nghỉ vui vẻ lại bị gọi vào bệnh viện, nhưng bác sĩ Lưu của bệnh viện Dương Thành lại không thể tức giận nổi.
Cũng không phải tính tình hắn tốt. Ngược lại, tính cách của bác sĩ Lưu có thể nói là nóng nảy. Chỉ vì người gọi điện thoại cho hắn tên là Vạn Niệm Quân.
Vạn Niệm Quân là tổng giám đốc tập đoàn Vinh Thịnh Dương Châu. Thân phận này không đáng sợ, đáng sợ là người đứng đằng sau lưng hắn.
Đại công tử Thẩm gia, Thẩm Lương Thành.
Ở Dương Châu, muốn hình dung Thẩm gia chỉ có một từ, đó chính là…
Một tay che trời.
Đại nhân vật bị cấm nhắc đến trên internet hai mươi năm sau nhưng trong khoảng thời gian này, danh tiếng nhất thời có một không hai.
Ban đầu, bác sĩ Lưu cho rằng người tự sát là bởi vì tranh giành tình nhân. Dù sao Thẩm đại công tử phong lưu có tiếng ở Dương Châu này.
Khi bệnh nhân được đưa đến, nhìn tướng mạo, bác sĩ Lưu biết rõ mình đã đoán sai. Nhìn sang vết thương, hắn hiểu được vì sao vị đại kim chủ kia phải gọi hắn đến.
Nghĩ rõ ràng, bác sĩ Lưu quay đầu lại dặn dò y tá vài câu.
“Ta sẽ viết bệnh án cho ca bệnh này. Ngươi thông báo cho bên cấp cứu, bảo bọn hắn không được rời vị trí trực.”
Y tá rời đi.
Nữ nhân khoảng chừng ba mươi tuổi. Không thể không nói nàng rất đẹp nhưng gương mặt lại tang thương, hiển nhiên không phải đồ ăn của Thẩm đại công tử.
Chủ yếu là vết thương.
Bác sĩ Lưu gặp bệnh nhân cắt cổ tay tự sát cũng nhiều, nhưng hạ dao một bước đúng chỗ thì quả thật lần đầu tiên hắn mới thấy. Nên biết rằng người bình thường cắt cổ tay thường không thành công ngay lần đầu.
Không phải bọn hắn không muốn chết, mà là bản năng sinh tồn mâu thuẫn và sợ hãi đối với tử vong. Cho nên, đa số người cắt cổ tay bình thường sẽ không thành công ngay nhát dao đầu tiên, mà sẽ cứa qua cứa lại mạch máu, nhìn tạp nhạp giống như cỏ dại ven đường.
Nhưng một dao kia của nữ nhân lại vô cùng ác độc.
Vết thương sâu đủ thấy xương. Quan trọng nhất đây không phải là vết thương cắt cổ tay lần đầu tiên. Bên cạnh vết hở to bằng miệng trẻ con còn có mấy vết sẹo xấu xí như con rết nhìn thấy mà giật mình.
“Haiz.”
Bác sĩ Lưu thở dài, tăng nhanh tốc độ khâu.

Lưng giắt mười vạn quan tiền, cưỡi hạc xuống Dương Châu.
Từ xưa đến nay, Dương Châu chính là nơi tiêu tiền của Hạ quốc. Truyền thống này vẫn luôn giữ lại cho đến ngày nay. Cho dù là bây giờ, Dương Châu vẫn là nơi phong nguyệt cao cấp số một.
“Có chuyện gì vậy?”
Nơi phong nguyệt lớn nhất Dương Châu, trong căn phòng màu xanh, Thẩm Lương Thành với gương mặt gầy gò, mũi ưng khiến cho hắn nhìn qua có chút âm độc.
“Mễ Tinh Tinh tự sát.”
Vạn Niệm Quân rót cho Thẩm Lương Thành một ly rượu, giọng điệu thấp thỏm: “Tuy nhiên đã phát hiện sớm, hẳn có thể cứu được.”
Nghe xong, sắc mặt nam nhân trầm xuống.
“Ta bảo nàng bán mười năm thì nhất định phải bán đủ mười năm, thiếu một ngày cũng không được.”
“Vâng, ta hiểu rồi.”
Vạn Niệm Quân không ngạc nhiên trước cơn giận của chủ nhân.
Thẩm Lương Thành đang thuận lợi mọi việc lại bị người ta đội nón xanh, hơn nữa còn là nữ nhân mà hắn cực kỳ sủng ái. Một ngày Thẩm đại công tử không tìm được Liên muội, cơn giận sẽ không tiêu được.
Về phần Mễ tỷ?
Trừng phạt đúng tội.
Vạn Niệm Quân hừ lạnh một tiếng. Là ma ma hot nhất giới ăn chơi Dương Châu cũng không biết mình có bao nhiêu cân lượng? Lại vì cái gọi là nghĩa khí đi giúp Liên muội trốn thoát.
Đúng là không biết sống chết.
“Đừng giết chết ngay.”
Thẩm Lương Thành giơ ly rượu lên khẽ nhấp một miếng: “Dương Châu có hơn sáu trăm phòng rửa chân cấp thấp, nàng mới làm được chưa đến một phần ba, chết sẽ không có ý nghĩa.”
“Ta hiểu rồi.”
Cùng lúc đó, một chiếc xe việt dã màu đen lao vút vào Dương Châu. Để Diệu Dương hút điếu thuốc, nhìn đèn nê ông lấp lóe ngoài cửa, nhả ra một ngụm khói xanh.
“Nơi này không tệ.”

Mấy ngày qua, Trang Tử Cường có chút không hiểu được thao tác của Tô Bình Nam.
Bàn làm việc của hắn trong văn phòng tòa nhà Cẩm Tú chất đầy văn kiện mà Tô Bình Nam ném cho hắn, có đủ loại, kinh doanh gì cũng có. Mấy người trung thành với hắn ở Lâm Hải cũng bị đuổi về. Hàng ngày mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ, vô cùng nhàm chán.
Nhưng hắn cũng cảm thấy tốt hơn một chút.
Chỉ cần là chuyện mà Tô Bình Nam phân phó, hắn sẽ dốc hết sức làm. Cho nên, mấy ngày qua hắn đều vùi đầu vào đống tài liệu kia.
Bởi vì hắn biết Tô Bình Nam sẽ không nói nhảm. Sau đó, hắn nhận được điện thoại của lão đại.
“Xem tài liệu như thế nào rồi?”
Tô Bình Nam ném một điếu xì gà cho Tiểu Trang. Đối với biểu hiệu của Tiểu Trang mấy ngày qua, hắn cực kỳ hài lòng. Thứ nhất, người của Tiểu Trang cũng trở nên bình tĩnh hơn. Tiếp theo, sự ngang ngược trên người cũng đã được đè xuống không ít. Người này đã trưởng thành, có thể sử dụng.
“Ta đã cố ý học hỏi người có chuyên môn, tóm lại vẫn ổn.”
Trang Tử Cường mỉm cười tiếp nhận điếu thuốc: “Nhưng ta thấy kinh doanh thì lộn xộn mà lời thì lại không nhiều.”
“Lợi nhuận không quan trọng.”
Tay trái Tô Bình Nam gõ xuống mặt bàn: “Nói cho ta biết, ngươi nhìn ra được cái gì trong đống tài liệu mà ta đưa cho ngươi?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận