Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1182 - Chu Hữu Phúc



Chương 1182 - Chu Hữu Phúc




Chương 1182: Chu Hữu Phúc
“Rút dây động rừng, lai lịch của đối phương không nhỏ. Cho nên chúng ta không thể tự tiện chủ trương. Để ta thông báo cho boss.”
Rebecca đứng dậy kết thúc cuộc nói chuyện: “Ba ngày sau, ta sẽ chính thức công bố treo cờ Cẩm Tú trong ngành công nghiệp cờ bạc.”
Khi Rebecca gọi điện thoại, Tô Bình Nam vừa lên máy bay đến Thâm thành.
Tiêu Nhiên đã chết?
Tô Bình Nam có chút khó tin. Hắn vẫn nhớ rõ nam nhân này khi ăn cơm đã nịnh nọt như thế nào, vẫn luôn nói những lời ra sao.
“Thân kiều nhục quý không động khí, tiêu tiêu sái sái mới là chân lý sống còn. Ông chủ có lớn mạnh đến mấy mà bị dao phay chặt thì cũng sẽ biến thành một đống thịt nhão. Hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài.”
“Không phải ta nhu nhược, mà là thỏa hiệp. Có thể một ngày nào đó ta sẽ nhận ra mình muốn gì. Vì vậy, ta phải sống trước đã.”
Khi nói những lời này, Tiêu Nhiên hoàn toàn mất đi sự điềm tĩnh thường ngày, giống như một triết gia. Cho nên Tô Bình Nam cho rằng tên gia hỏa đó sẽ sống rất tốt, rất lâu.
Lần này xuất phát, thời gian rất gấp.
Chính quyền Thâm thành có kế hoạch tổ chức giải vô địch golf cấp quốc gia châu Á vào cuối mùa thu năm sau để nâng cao danh tiếng và di sản của thành phố. Tiêu Nhiên vừa chết, công tác chuẩn bị giai đoạn đầu rơi vào đình trệ. Người phụ trách hạng mục có liên quan lo lắng gọi cho từng người.
Cũng không còn cách nào. Tô Bình Nam đi máy bay trong mấy năm qua lần đầu tiên ngồi ở khoang phổ thông. Cũng không phải không có ai nhận ra hắn. Có mấy ông chủ nịnh nọt đến hỏi thăm nhưng đều bị nam nhân từ chối.
Không ít người quen biết Tô Bình Nam đều suy đoán không biết tập đoàn Cẩm Tú đang gặp chuyện gì lớn, khiến cho Tiểu Hồng Bào sẵn sàng chen chúc ở khoang phổ thông.
Tô Bình Nam không thể không đến.
Thân phận Diệp lão tứ quá mẫn cảm, cộng thêm việc kinh doanh lần này chủ yếu là vì giao tình, cho nên hắn tạm thời vung tay chưởng quỹ.
Công trình thành lập tạm thời có ban cổ đông. Một chết, một vung tay chưởng quỹ. Không còn cách nào, Tô Bình Nam chỉ có thể đến xử lý cục diện rối rắm mà Tiêu Nhiên để lại.
Giọng tiếp viên nhắc nhở hành khách tắt điện thoại vang lên lần thứ hai. Nữ tiếp viên đã nhắc Tô Bình Nam ba lần không khỏi cầu khẩn.
“Máy bay sắp cất cánh rồi, có gì hai giờ sau liên lạc lại.”
Nhìn sắc mặt tiếp viên hàng không đỏ lên, Tô Bình Nam lắc đầu tắt điện thoại.
“Tiểu Địch, nhớ giúp ta hỏi thăm bên công ty hàng không. Dù sao thời gian cũng không ngắn. Căn cứ theo thời gian trên hợp đồng thì hẳn là đến lúc giao hai chiếc máy bay kia rồi.”
Yêu cầu của Tô Bình Nam đối với hoàn cảnh không cao. Nhưng vì cuộc điện thoại có tính tư mật cao với Rebecca, hắn nhịn không được dặn dò một câu.
“Được.”
Ánh mắt của Văn Tiểu Địch đồng hành đã hơi mông lung nhưng không mất đi sự diễm lệ: “Căn cứ theo văn kiện, hẳn là còn một tháng nữa. Dù sao mấy thứ như máy bay phải chỉnh sửa thật kỹ càng.”
Nữ hài nhìn ra được cuộc điện thoại vừa rồi rất quan trọng đối với boss.
Theo Tô Bình Nam lâu như vậy, mặc dù nam nhân thường ít khi biểu hiện ra ngoài, nhưng bất cứ một hành động nhỏ nhặt nào của Tô Bình Nam đều đại diện cho một ý nghĩa rất lớn.
Nam nhân mập mạp ngồi bên cạnh nghe những lời này không khỏi sợ ngây người.
“Ngươi cừ thật.”
Không hề có sự châm chọc. Nhìn ánh mắt hâm mộ của tiếp viên hàng không, nam nhân mập mạp giơ ngón tay cái lên với khủng long bạo chúa bên cạnh mình: “Khoác lác đến trình độ như vậy. Ca ca, ta phục.”
Tô Bình Nam yên lặng.
Nam nhân mập là nhân viên bán hàng của một công ty truyền thông, tên Chu Hữu Phúc.
Không biết tính cách của hắn có giống với tên của hắn không, nhưng nhất định người cũng như tên.
Mấy chữ cao lớn vạm vỡ, tai to mặt lớn chính là dành riêng cho hắn. Thoạt nhìn hắn có vẻ rất phúc hậu.
Chu mập nảy sinh hứng thú với Tô Bình Nam.
Sau khi nghe thấy nam nhân trẻ tuổi vì bị tiếp viên hàng không nhắc nhở hai lần cúp điện thoại mà khoác lác muốn mua hai chiếc máy bay, hắn phục sát đất.
Điều quan trọng nhất trong bán hàng là gì?
Ý chí kiên cường, tinh thần phấn đấu?
Cái rắm.
Trong mắt Chu mập, một nhân viên bán hàng giỏi chỉ có sáu chữ.
Không xấu hổ, dám khoe khoang.
Không hề nghi ngờ, lúc này trong mắt Chu mập, Tô Bình Nam chính là người bán hàng đỉnh cấp thế giới.
“Anh em, ngươi làm việc gì thế?”
Thời buổi này người có thể ngồi máy bay đều là những kẻ có tiền. Đội ngũ bán hàng của hắn đang làm rất tốt. Trên không lo, dưới lo làm quái gì.
“Ta?”
Tô Bình Nam cau mày: “Làm ăn.”
Ánh mắt nam nhân cường thế vẫn sắc bén như cũ. Hắn nhìn đối phương, trả lời. Tim của Chu Hữu Phúc đột nhiên muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Ngươi cứ bận việc của mình đi.”
Chu Hữu Phúc có kinh nghiệm giang hồ phong phú. Hắn phát hiện chắc là mình đang làm Ô Long.
Bộ đồ vest của người này rất phẳng phiu, biểu hiện không giận tự uy. Khí tức hung hãn ép hắn có chút khó chịu. Nhìn qua không phải nhân vật đơn giản.
Có lẽ không phải người ta khoác lác.
Nam nhân mập mỉm cười nịnh nọt, sờ sờ mũi, cảm thấy mình đã học được một mánh khóe.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Người ta có khí phái như vậy, ai dám bảo những lời vừa nãy là khoác lác chứ?
Xem ra hắn vẫn còn không gian tiến bộ rất lớn.
Nam nhân mập cảm thấy bản thân mình tốt đẹp lạ thường. Hắn cho rằng hắn chỉ cần giảm cân, có khi nào hắn cũng học được phong thái nhân trung long phượng này hay không?
Nghĩ đến chỗ tốt, nước miếng từ khóe miệng nam nhân mập kéo ra một sợi trong suốt. Hắn vô thức phát ra tiếng cười ha hả, biểu hiện giống như cười mà không phải cười, quỷ dị vô cùng.
Thậm chí hắn còn chủ động cách Tô Bình Nam xa một chút.



Bạn cần đăng nhập để bình luận