Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1781. A Đệ



Chương 1781. A Đệ




Tòa nhà mãnh thú gồm năm dãy hợp thành hình chữ E, bên trong có hơn mười nghìn cư dân. Tường ngoài đủ mọi màu sắc và cửa sổ san sát thật sự là ác mộng của những người mắc hội chứng sợ lỗ. Nhưng địa hình phức tạp và thành phần hỗn loạn lại biến nơi này trở thành địa điểm tuyệt vời nhất của rất nhiều tội phạm lẩn trốn.
Tầng mười ba không bật đèn sớm như các hộ gia đình khác, trong phòng cực kỳ tối tăm.
Ánh mắt Hoa Thiên đảo tới đảo lui trên người mấy kẻ liều mạng đi theo hắn. Sau khi tái hiện lại quá trình chạy trốn trong đầu, hắn mới thả lỏng.
Chắc hẳn mấy người này không có vấn đề.
Hoa Thiên lăn lộn giang hồ, phong cách làm việc rất giống sói Tây Bắc nội địa. Bọn hắn tàn nhẫn, gian xảo, làm việc hung ác. Hơn nữa, những người này đều có một đặc điểm giống nhau.
Đa nghi.
Sói Tây Bắc du tẩu giang hồ sẽ không tin tưởng bất kỳ ai ngoài bản thân.
Trong quá trình chạy trốn, Hoa Thiên vẫn luôn có nghi vấn lởn vởn trong đầu.
Tại sao A Vượng lại làm vậy?
Ra ngoài lăn lộn, kẻ liều mạng có hung ác đến mấy cũng chỉ muốn cầu tài. Nhưng trong tình huống đó A Vượng lại nổi điên, nguyên nhân là gì? Thằng ngu cũng biết kết cục khi làm vậy là thập tử nhất sinh.
Cho dù sống sót thì ở Cảng thành cũng chẳng còn nơi đặt chân.
A Vượng được Thái Bình chọn làm tài xế không chỉ vì hắn biết lái xe, mà còn bởi vì có vết xe đổ Trường Phát Phi nên Hoa Thiên đã nghe ngóng lai lịch của người này.
Thậm chí hắn còn cố ý bảo Thái Bình tránh Hòa Ký, tiến hành điều tra kỹ càng. Kết quả khiến hắn vô cùng hài lòng với người này.
Một tên côn đồ bình thường của Hòa Ký, không dam dự vào những cuộc chém giết, vẫn luôn làm việc cho một đại lý ô tô, kỹ thuật rất tốt.
Điều khiến Hoa Thiên hài lòng nhất là A Vượng làm việc rất bình tĩnh.
Nhưng cmn thế mà là bình tĩnh á?
Nghĩ đến hành động của A Vượng, Hoa Thiên chửi cmn cả ngàn lần.
Nếu nói trong chuyện này không có nội tình mà mình không biết, có đánh chết hắn cũng không tin.
"Thiên ca, là ai muốn giết chúng ta? Bây giờ phải làm sao?"
Lạp Liệm là người mới duy nhất trong nhóm nhỏ này, dễ nhận thấy hắn không bình tĩnh như những người khác. Thấy Hoa Thiên trầm tư suy nghĩ, hắn là người đầu tiên lên tiếng.
"Ta không biết, nhưng ta nhất định phải làm rõ. Bởi vì chuyện này liên quan đến sinh tử của chúng ta."
Hoa Thiên cảm thấy đầu óc rối bời, nhưng không nghĩ ra manh mối.
Kim Cương buồn bực nói: "Có phải là Hòa Ký không? Dù sao A Vượng cũng là người của Hòa Ký."
Hoa Thiên không nói gì.
Đúng là có khả năng. Nhưng nếu đối phương muốn giết mình thì không cần tốn công tốn sức như vậy. Mấy ngày nay mình đều hoạt động dưới mí mắt Hòa Ký, làm như vậy hoàn toàn là thừa thãi.
Không phải Hòa Ký thì là ai?
"Bất kể có phải là Hòa Ký sai A Vượng làm như vậy hay không, chúng ta tuyệt đối không được tiếp xúc với bọn hắn. Xảy ra chuyện lớn như vậy, cảnh sát chắc chắn sẽ phát điên. Ai mà biết được liệu bọn hắn có bán đứng chúng ta hay không."
Hoa Thiên sắc mặt u ám, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
A Đệ.
Nữ nhân duy nhất mà mình thích đang ở điểm hẹn đợi mình trở về. Bây giờ mình có nên liên lạc với nàng không?
Lúc này Hoa Thiên vẫn chưa biết nữ nhân của mình đã có thai.
Giang hồ là con đường không có lối về.

Khoảng cách từ địa điểm xảy ra chuyện đến tòa soạn của Đường Đường không ngắn.
Trong hai mươi phút ngồi xe, cảnh sát dẫn đội hỏi cặn kẽ những chi tiết nàng nhìn thấy.
Hắn hỏi rất có kỹ xảo, hỏi đi hỏi lại tất cả vấn đề từ mọi góc độ khác nhau. Nếu có bất kỳ một chi tiết nào khác thường, hắn lập tức đặt ra nghi vấn.
Đường Đường không nói ra cảnh tượng mình nhìn thấy trên cầu vượt.
Không phải nàng muốn giữ bí mật giúp những tên côn đồ kia, mà bởi vì một loạt sự việc xảy ra khiến nàng không dám chắc mình có xuất hiện ảo giác hay không.
Còn có một nguyên nhân quan trọng nhất khiến Đường Đường không muốn nói ra.
Nàng không muốn lãng phí thời gian.
Phải biết rằng trong lĩnh vực tin tức, thời gian là quan trọng nhất. Nếu nàng kể ra mấy chuyện này thì nhất định sẽ bị yêu cầu về đồn cảnh sát phối hợp điều tra.
Ai mà biết được trong khoảng thời gian xảy ra chuyện có người khác chụp được ảnh hay không. Nếu có người giành trước, vậy thì có khả năng nàng sẽ đánh mất cơ hội lớn nhất trong đời.
Có đôi khi con người rất kỳ lạ.
Nữ hài có thể buồn bã rơi lệ vì một anh cảnh sát đẹp trai, nhưng khi đối mặt với lợi ích thực tế, nàng lại giấu nhẹm chứng cứ quan trọng.
"Mong là không làm lỡ thời gian của ngươi."
Sau khi đến tòa soạn, cảnh sát dẫn đội lịch sự mở cửa xe cho Đường Đường.
"Tiểu thư, ta hỏi lại một lần cuối cùng. Tuyệt đối đừng giấu giếm chúng ta bất kỳ chuyện gì, bởi vì điều này liên quan đến việc chúng ta có thể nhanh chóng phá án hay không."
Nam nhân nở nụ cười có phần nghiêm nghị: "Vì vậy che giấu tức là trợ giúp tội phạm, hậu quả rất nghiêm trọng."
"Không có."
Đường Đường lắc đầu nguầy nguậy. Câu nói này của đối phương khiến nàng dập tắt ý định chủ động đi khai báo tình huống sau khi đưa tin xong.
"Xem như đó là ảo giác vậy."
Nữ hài ôm máy ảnh xông vào tòa nhà địa điểm của tòa soạn, hoàn toàn không biết mình đã tránh thoát điều gì.

So với Đường Đường gặp may mắn, A Đệ xui xẻo hơn nhiều.
Cuộc sống đi theo Hoa Thiên rất kích thích, nhưng không hẳn hạnh phúc. Tuy nhiên, A Đệ vẫn luôn cam tâm tình nguyện. Bởi vì nàng cảm thấy lưu vong nay đây mai đó là một chuyện rất lãng mạn.
Nhưng khi một người phụ nữ mang thai, suy nghĩ sẽ thay đổi.
Lần đầu tiên A Đệ chờ mong vào tương lai, điều nàng hướng tới không phải giang hồ hô mưa gọi gió, ân oán tình thù. Nàng muốn một tương lai ổn định. Nàng muốn làm một người mẹ tốt, để cho con gái của mình không lớn lên trong hoàn cảnh như mình. Nàng muốn con gái của mình đi lên một con đường khác.
Ừm, là con gái.
Mặc dù chưa làm kiểm tra, nhưng trực giác mách bảo A Đệ đứa bé trong bụng mình nhất định là một cô công chúa nhỏ đáng yêu. Hết chương 1781.



Bạn cần đăng nhập để bình luận