Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1122 - Quy củ



Chương 1122 - Quy củ




Chương 1122: Quy củ
Tô Định Bắc gật đầu, nháy mắt ra hiệu với nhị ca rồi nói.
"Vừa hay nhị ca của ta ghé qua Châu thành, tối nay mọi người cùng ăn một bữa nhé?"
"Tô tổng tới rồi ư?"
Hoàng Vân giả ngu, tươi cười nói bằng giọng điệu bừng tỉnh: "Đúng là song hỉ lâm môn, chúng ta nhất định phải làm trọn vai trò chủ nhà."
Tối hôm ấy, tại khách sạn Minh Châu ở Châu thành có một bữa tiệc linh đình, tất cả các nhân vật có chức có quyền ở Châu thành đều có mặt, bao gồm cả Đổng nữ sĩ kinh doanh điều hòa kiếp trước rất nổi tiếng.

Châu thành vui vẻ rộn ràng, còn Cảng thành lại là một đêm chết chóc bắt nguồn từ cái chết của Thái Tử.
Lịch sử đặc biệt dẫn tới Cảng thành có tới mấy chục băng nhóm, nhưng có năm băng nhóm khét tiếng nhất.
Hòa Ký, Tân Ký, Hào Mã Bang, Nghĩa Quần và Thập Tứ Thủy.
Từ khi Cửu Long thành trại đến nay, trong mấy chục năm đã dần dần hình thành nên con đường phát tài và địa bàn riêng, cũng là văn hóa đặc biệt của Cảng thành ở thời đại này.
Thái Tử chết ở phố Bát Lan.
Địa điểm này rất vi diệu.
Phố Bát Lan là đại bản doanh của Bản Thúc thuộc Hào Mã Bang, chín mươi phần trăm chuồng ngựa đều là địa bàn của hắn. Hiện tại song hoa hồng côn của mình chết ở địa bàn của mình, đây là chuyện vô cùng nhục nhã đối với Hào Mã Bang và Bản Thúc.
Bản Thúc nhận được tin, sắc mặt âm trầm như sắp nhỏ ra nước.
Con đường giang hồ khó đi, đối với Bản Thúc thì đi tới ngày hôm nay có thể nói là thành công. Hiện giờ hắn chỉ muốn một cơ hội rút lui an toàn, an hưởng tuổi già.
Tại sao hắn lại muốn Thái Tử thế chân chứ không phải Minh Vương?
Phải biết rằng bất kể thế lực hay là danh vọng, Minh Vương đều vượt xa Thái Tử. Chủ yếu là do Bản Thúc quá tham lam.
Hắn có thể trấn áp Thái Tử, nhưng không trấn áp được Minh Vương. Người đã già, rất nhiều ý nghĩ mới nảy ra. Hắn nghĩ rằng mình có thể tích góp một khối tài sản lớn cho con cháu.
Vì lẽ đó, Bản Thúc hiểu rõ mục đích đằng sau chuyện Thái Tử chính là hắn. Cho dù không muốn gây ra rắc rối đến mấy, hắn cũng phải bày tỏ thái độ, nếu không đánh trả thì sau này sẽ không có ai sợ hắn.

"Đừng buồn, Bản Thúc."
Xuy Thủy Mẫn đi theo hắn hơn mười năm an ủi vài câu: "Ta dẫn người đi tìm cho ra mấy tên khốn đó, lấy mạng bọn hắn."
"Đầu ngươi toàn phân à?"
Bản Thúc lạnh lùng nhìn tên đả tử mất não, cả ngày chỉ biết bốc phét của mình. Thái Tử chết chỉ là chuyện nhỏ, động vào người của Hào Mã Bang tại địa bàn của mình mới là chuyện nguy hiểm nhất.
Thấy Bản Thúc tức giận, bầu không khí trong quán trà lập tức tĩnh lặng như chết.
"Minh Tử đang ở đâu?"
Trực giác nói với Bản Thúc phía sau chuyện này chắc chắn có bóng dáng Minh Vương.
"Tối nay Minh Vương ca đi Nguyên Lãng, nghe nói là có một số hàng hóa bị người của Hòa Ký chặn lại, hiện tại đang đàm phán."
Xuy Thủy Mẫn trả lời rất nhanh.
"Đám đàn em của hắn thì sao? Mấy tên Đao Tử Hào, Hỏa Ngưu và Phách Vương Long đâu? Cũng đi cùng à?"
Bản Thúc tiếp tục hỏi.
"Đều ở đó."
Xuy Thủy Mẫn nhanh chóng trả lời: "Gần đây Minh Vương và mấy con hổ Tân Ký thành lập công ty Tứ Hải khiến cho Dũng ca của Thập Tứ Thủy bất mãn. Bản Thúc ngươi cũng biết đó, nữ nhân Tư Đồ Ngọc Liên kia là nghĩa muội của Dũng ca, nhân thủ của Minh Vương đều đang ở bên đó."
Bản Thúc không nói gì.
Thái Tử đánh nhau rất giỏi, là đả tử xuất thân từ võ quán Muay Thái. Ba người phe đối phương có thể nhanh chóng lấy mạng hắn chắc chắn không phải hạng vô danh.
"Ta nghĩ rằng không có khả năng là Minh Vương làm. Người này rất tuân thủ quy tắc."
Người xen lời là quân sư Cường, cũng là luật sư chuyên dụng của Hào Mã Bang.
"Điều tra cho ta, bao gồm những việc tên khốn Thái Tử đã làm gì, đã chọc vào ai trong một năm qua đều tra cho rõ!"
Bản Thúc giận dữ quát to, hung hăng hất tách trà xuống đất.
...
Ba tiếng sau khi Thái Tử chết.
Nửa đêm, Đại D bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
"Đản Cao Cường chết rồi, chết ở quán bar của hắn. Trường Nhạc Nha cũng chết rồi, bị một chiếc xe tải đâm đến biến dạng, ngay cả nhà tang lễ cũng không có cách nào nắn chỉnh. Đại D, có phải ngươi làm không?"
Trong đêm khuya, giọng nói già nua của Thập Nhị thúc có chút chói tai.
"Không phải ta, nhưng hai lão khốn kia chết hay lắm."
Đại D vẫn ngang ngược phách lối như mọi khi: "Ta muốn tiếp tục nhiệm kỳ, vậy mà ngày nào hắn cũng nói một đống đạo lý dạy dỗ ta. Ta nhịn hắn lâu lắm rồi."
"Đại D, băng đảng có quy tắc của băng đảng, ngươi vượt quá giới hạn rồi."
Rõ ràng là Thập Nhị thúc không tin lời giải thích của Đại D: "Mặc dù ta đã già, nhưng không hồ đồ. Ta không biết ngoài ngươi ra còn ai động vào mấy lão già vô dụng này."
Điện thoại cúp máy.

"Đại D điên rồi, chắc hẳn là hắn làm."
Thập Nhị thúc cúp điện thoại, nhìn mấy lão nhân Hòa Ký nghe tin liền chạy đến quán trà ngay trong đêm, giọng điệu bùi ngùi: "Hai người chết đều là lão nhân kiên trì ủng hộ Phi Cơ thượng vị nhất. Hắn đã không coi quy củ của Hòa Ký ra gì, ta đề nghị chấp hành gia pháp."
Vẫn là quán trà kiểu xưa mà Đặng Bá từng kinh doanh. Dưới ánh đèn mờ tối, mấy lão già sắc mặt âm trầm như lệ quỷ.
"Thật ra để cho Đại D tiếp tục nhiệm kỳ cũng chẳng có gì không tốt, hai năm qua hắn rất hào phóng với chúng ta. Hắn làm, chúng ta cũng có phú quý."
Một lão nhân mặc đồ Tôn Trung Sơn lên tiếng, có điều vẻ mặt hơi thấp thỏm... Nhìn Thập Nhị thúc mặt cau mày có, hắn nhỏ giọng nói: "Phi Cơ cũng rất hào phóng, nhưng địa bàn của ta ở Thuyên Loan. Các ngươi quyết định là được."
Bầu không khí tĩnh lặng, chỉ có nén hương trước mặt Quan Nhị Gia đang cháy.
"Không giống nhau. Hắn cho ngươi chút lợi ích, ngươi hồ đồ luôn à?"
Trong mắt Thập Nhị thúc lóe lên tia sáng nguy hiểm như thời trai trẻ: "Ta lấy một ví dụ nhé."
"Ta tàn phế, ngoại trừ bối phận còn có cái gì?"
Lão nhân vỗ chân trái cứng đờ: "Nhưng hiện tại vẫn có quán trà kiếm tiền cho ta, có vãn bối dưới trướng giúp đỡ. Tại sao vậy?"
"Hai chữ thôi, quy củ."



Bạn cần đăng nhập để bình luận