Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 624: Bị theo dõi

Chương 624: Bị theo dõi
“Ai tìm ngươi thế?”
Đoạn Dĩnh làm cùng văn phòng với Phương Trọng hỏi nhỏ một câu. Nàng là một nữ hài tướng mạo xinh đẹp, vào văn phòng xúc tiến đầu tư cùng một thời điểm với Phương Trọng, cho nên nàng là người thân thiết nhất với hắn.
“Không có gì.”
Phương Trọng lẳng lặng cất kỹ tấm danh thiếp: “Một người bạn cùng quê muốn mời ta ăn cơm.”
Cũng không phải Phương Trọng phòng bị gì Đoạn Dĩnh cả, mà là trải nghiệm gần đây của hắn chính là cây cao chịu gió lớn. Dư ba bên trên còn chưa kết thúc, đột nhiên Tô Bình Nam tiếng tăm lừng lẫy lại tìm đến. Người khác biết được cũng chỉ căm thù hắn mà thôi. “Bạn cùng quê?”
Đoạn Dĩnh thấy Phương Trọng không nói thật, liền bĩu môi không nói gì thêm.
Gia cảnh của Đoạn Dĩnh không tệ. Nàng cũng rất có cảm tình với chàng trai thôn quê tài giỏi Phương Trọng. Quan trọng nhất là, Đoạn Dĩnh đã từng gặp Lục Viễn.

Phương Trọng muốn khiêm tốn nhưng Tô Bình Nam thì chưa chắc.
Chiếc xe Mercedes-Benz màu đen tuyền với biển số màu đen đang đậu cách ủy ban tỉnh Thiên Nam không xa. Từ xa, mọi người đều có thể nhìn thấy một cách rõ ràng. Người có thể lẫn vào nơi này, đa số đều là nhân tinh khéo léo. Sau khi nghe ngóng xe của tập đoàn Cẩm Tú đậu trước cửa ủy ban tỉnh, ý vị trong đó đáng để cho mọi người suy nghĩ lại.
Phương Trọng luôn là người về sau cùng. Cộng thêm hôm nay hắn cố tình về muộn một chút để tránh giờ cao điểm. Cho dù vậy, vẫn có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về hắn khi hắn bước lên băng sau của chiếc Mercedes-Benz màu đen.
Trong xe rất yên tĩnh, Phương Trọng cũng không tiếp tục để ý đến ánh mắt của người bên ngoài, tập trung toàn bộ tinh thần lên người Tô Bình Nam. Đối phương đối xử lịch sự với hắn như vậy là vì cái gì?
Thân phận?
Phương Trọng tự giễu lắc đầu. Ngoại trừ thân thích chưa thấy qua việc đời của hắn trong thôn, ai lại đi coi trọng một nhân viên quèn của cục xúc tiến đầu tư. Huống chi còn là Tô Bình Nam số một Thiên Nam.
Là vì bản kế hoạch đó?
Phương Trọng cũng không biết Tô Bình Nam đã có được thông tin về khu vực phát triển, nhưng hắn cảm thấy gần đây hắn được các đại nhân vật chú ý chỉ có thể là bản kế hoạch đó.
“Đúng là lợi hại.”
Phương Trọng lẩm bẩm. Hắn thuộc loại người hiền lành bên ngoài nhưng bên trong lại vô cùng kiêu ngạo, câu nói này là cảm xúc thật của hắn.
Khi điều tra nghiên cứu, hắn phát hiện mảnh đất hoang vu kia ẩn chứa tài phú, nhưng sau khi thu thập thông tin xong, hắn lại giật mình. Khu đất ba mươi kilomet vuông trung tâm nhất đã có chủ, chủ nhân còn là tập đoàn Cẩm Tú.
Bây giờ, người có xúc giác nhạy bén đó lại tìm đến Phương Trọng hắn? Tin tức người này cực kỳ linh thông, mục đích minh xác, gánh vác được hai chữ “lợi hại”.
Cẩn trọng và tỉ mỉ, làm việc lại vô cùng có thủ đoạn, hơn nữa nghe nói làm người cũng rất hào phóng, thủ đoạn cao minh, đích thật là một nhân vật cực kỳ cường thế. Trong hơn bốn mươi phút trong xe, Phương Trọng đã cho ra một định nghĩa về Tô Bình Nam.
Chỉ là hắn không biết, Tô Bình Nam cái gì cũng không làm, chỉ gióng trống khua chiêng mang người đến lượn một vòng tại khu đất hoang, sau đó đậu xe trước cửa ngõ Thiên Nam, rất nhiều chuyện bí mật trước đó không tự chủ được mà vén tấm màn lên.

Cẩm Tú Sơn Trang, sảnh Anh Hùng.
Đối với sự tráng lệ đã sớm nghe danh, Phương Trọng không kiêu ngạo cũng không tự ti. Cuối cùng, hắn cũng gặp được nam chính của ngày hôm nay, Tô Bình Nam của tập đoàn Cẩm Tú.
Khác với hình ảnh trên truyền thông, Phương Trọng cảm thấy đối phương ngoại trừ trẻ đến mức quá đáng, điều khiến cho hắn ấn tượng sâu nhất chính là ánh mắt nhìn người của đối phương.
Sắc bén như đao, cực kỳ áp lực.
“Ngồi đi.”
Tô Bình Nam cười mà như không cười đưa tay ra. Lần đầu tiên gặp Phương Trọng, hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Thanh niên này quá tài hoa. Nên biết rằng, hắn chính là nhân chứng cho xu hướng kinh tế trong bản tài liệu kia trong tương lai .
Bàn ở sảnh Anh Hùng rất lớn, ngay cả ghế ngồi cũng được làm từ gỗ lê lâu năm, tạo hình cổ xưa, nhưng khi ngồi lên tuyệt đối không thoải mái. Phương Trọng có chút câu nệ. Nhìn thấy Tô Bình Nam ra hiệu mang thức ăn lên, hắn há miệng nhưng không lên tiếng.
Thức ăn rất nhanh được mang lên. Đa số món Phương Trọng chưa từng gặp qua. Chỉ cần nhìn cách bày biện cùng màu sắc mê người cũng biết giá của chúng tuyệt đối không rẻ.
“Vừa rồi ngươi đang định nói cái gì?”
Tô Bình Nam cười nói. Hắn cũng nhìn thấy hành động của Phương Trọng vừa rồi.
“Thật ra ta muốn nói chỉ cần đơn giản thôi, không cần phải lãng phí như thế. Sau đó ta cảm thấy không đúng lúc nên không nói nữa.”
Phương Trọng thành thật đáp lại, nhưng lời nói của hắn khiến cho bầu không khí trong sảnh trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều. Hiện tại boss tổng Tô Bình Nam của tập đoàn đang ngồi đây, nếu không e là sẽ có nhiều người bật cười ra tiếng. Cho dù là vậy, vẫn có một số nhân viên sắc mặt trở nên kỳ lạ, giống như đang cố nhịn lại.
“Nam ca.”
Đỗ Cửu đẩy cửa bước vào, cũng không để ý đến Phương Trọng đang ngồi, bước nhanh đến trước mặt Tô Bình Nam, cúi người xuống hạ giọng đến mức thấp nhất: “Đã xác định, quả thật có hai chiếc xe thay phiên nhau đi theo ngươi. Một chiếc Shenlong Fukang, một chiếc xe van Daihatsu, biển số xe là…”
Phương Trọng không nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện nhưng hắn nhìn thấy khí chất trên người Tô Bình Nam thay đổi. Nụ cười vốn ấm áp trên mặt chậm rãi thu lại, lưng thẳng, lông mày cau chặt, cả người lập tức trở thành một con mãnh thú.
“Nội tình gì?”
Tô Bình Nam hỏi.
“Người của Lưu Ba Đào, còn có bên Ô thành gọi điện thoại đến nói có người muốn điều tra về vụ tai nạn sập cầu năm đó. Đoán chừng cũng là bọn hắn.”
“Ta biết rồi.”
Phương Trọng vẫn luôn quan sát Tô Bình Nam phát hiện đại nhân vật trước mặt mình đã khôi phục nụ cười, giống như biểu hiện vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận