Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 699: Ta chịu phục

Chương 699: Ta chịu phục
Những người khác có thể không biết mọi chuyện nên kết thúc như thế nào, nhưng Ricky Torrion biết Johnny Torrion đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa trước đó. Quan chức của phân khu phía Đông sẽ tiếp quản trong nửa giờ nữa, chứ không phải đội ngũ chống bạo động như bây giờ.
“Chúng ta nghi ngờ các ngươi có liên quan đến vụ bạo lực vô cớ trong tòa nhà vừa rồi, đã cấu thành hành vi phạm tội. Lúc này tất cả người trong đoàn xe phía trước lập tức ôm đầu bước xuống xe.”
Đối phương gọi hàng còn chưa kết thúc, một tiếng súng thanh thúy vang lên, bắn trúng xe công kích đến tóe lửa, khiến cho bầu không khí vốn đang căng cứng lập tức sụp đổ, sau đó là tiếng súng của cả hai bên.
Trận đấu giữa cảnh sát và lưu manh đã chính thức kéo tấm màn che.
“Là ai đã châm lửa, ta sẽ giết cái tên ngu ngốc đầy rác rưởi trong đầu đó.”
Vừa điên cuồng thúc giục tài xế lùi xe, Rick vừa bắn trả, đồng thời miệng không ngừng chửi mắng kẻ đã bắn phát súng đầu tiên.
Những kẻ đến từ gia tộc Torrion quả thực đủ cứng rắn, độ hung dữ và vũ khí tối tân của bọn hắn ấn tượng đến mức có thể chiến đấu thần tốc trong một lúc, thậm chí ở một số tình huống nhất định, một vài chiếc xe cảnh sát đã phải quay đầu.

“Bảo người của ngươi ra tay đi, bọn hắn có khả năng chạy thoát mất.”
Dương Thiên Lý nhìn Mộ Dung Thanh Thanh cất vũ khí: “Nhưng khả năng bắn súng của ngươi không tệ, có rảnh thì dạy ta một chút.”
“Được.”
Mộ Dung Thanh Thanh gật đầu, nàng là người nổ phát súng đầu tiên khơi mào cho toàn bộ vụ việc vừa rồi, góc bắn của nàng rất xảo trá, hai bên đang vô cùng căng thẳng nên cũng không phát hiện ra là ai.

“Sử dụng vũ khí hạng nặng, đừng để bọn hắn đi.”
Harrow, người dẫn đội quyết đoán một cách lạ thường, thậm chí còn có chút lo lắng và cáu kỉnh, mắt điếc tai ngơ trước câu hỏi của người bên dưới.
“Vâng, đội trưởng.”
Một cấp dưới đứng gần hắn nhất nghiến răng nghiến lợi cầm lấy khẩu bazooka do đội trưởng đặc biệt đưa từ trên xe xuống, sắc mặt tái nhợt.
Nên biết rằng loại vũ khí hạng nặng này thật ra chỉ là vật trang trí, ít nhất đây là lần đầu tiên cảnh sát Chicago mang theo thứ này làm nhiệm vụ trong nhiều năm như vậy.
Bắn thì dễ nhưng kết quả đưa tới sẽ khiến cho hắn vạn kiếp bất phục.
“Tin ta đi.”
Harrow nhìn chằm chằm vào cấp dưới đáng tin cậy nhất của mình: “Ta có nắm chắc, nếu không ta cũng chẳng viết đơn xin thứ này.”
Cấp dưới của hắn kiên định gật đầu, sau đó bắn một phát đạn về phía chiếc xe đằng trước đang điên cuồng bỏ chạy.
Viên đạn tạo thành một đường thẳng tuyệt đẹp trên không trung như một con rắn rực lửa, một tiếng nổ thật lớn cùng với ánh lửa chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Hình ảnh cuối cùng trong cuộc đời của Ricky Torrion là ánh lửa ngày càng gần hơn trong mắt hắn cùng với một tiếng chửi thề.
“Fuck.”

“Harrow, ta muốn ngươi toàn diệt bọn hắn.”
Matthew Robert là bạn tốt của hắn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện nghiêm túc như vậy: “Nếu ngươi muốn nghỉ hưu yên bình, ngươi phải làm những gì ngươi đã hứa với với ta.”
Nhìn những tờ đô la xanh trước mặt, Harrow biết rằng người bạn cũ của mình đã nghỉ hưu ở CIA hẳn là găng tay trắng của một ông lớn nào đó.
“Tình trạng tài chính của ngươi sẽ giết chết ngươi, đây là cơ hội duy nhất của ngươi, vì vậy ta đã chọn ngươi. Tin ta đi, Johnny Torrion tiêu rồi.”
Matthew đã nhận được tối hậu thư từ boss phương Đông mà hắn chưa bao giờ gặp mặt. Nếu lần này xảy ra sai sót, hắn sẽ phải xám xịt rời đi. Đối với một người luôn có tham vọng như Matthew, đây là một kết quả không thể chịu đựng được.

Cái chết của Ricky Torrion đã khiến những người trong gia tộc Johnny hoàn toàn trở nên điên loạn. Không có sự chỉ huy thống nhất, những kẻ này bắt đầu một chuyến đào vong điên cuồng để bảo toàn mạng sống.
Hơn chục chiếc xe quay đầu cùng lúc không có hiệu lệnh khiến chúng đâm sầm vào nhau. Đám gia hỏa rơi vào điên cuồng thậm chí còn bắn vào những chiếc xe ngăn cản mình một cách không do dự.
Nhất thời, con đường giống như trở thành Địa ngục.
Bọn hắn không hề hay biết, tại một lối ra khác mà bọn hắn cho là đầy hy vọng, một chiếc xe chở đầy xăng đã vô tư dừng lại bên đường, chặn lại đường đi của bọn hắn.

“Ta yêu kiểu hào phóng điên cuồng này.”
Bên trong ánh mắt của Mộ Dung Thanh Thanh chỉ toàn là sự điên cuồng. Đây là lần đầu tiên nàng gọi Tô Bình Nam là lão đại trước mặt Dương Thiên Lý: “Hải Đông Thanh chọn lão đại không sai, ta chịu phục.”

Cấp dưới của Harrow đã liều mạng nhưng vẫn có sáu chiếc xe trốn thoát. Trong tình huống này mà còn có thể chạy thoát, không hổ danh là tinh anh hung hãn nhất của gia tộc Torrion.
“Gặp quỷ rồi, lũ ngu xuẩn.”
Sáu chiếc Mercedes-Benzes chống đạn rời đi nhanh chóng biến mất, thậm chí một số kẻ hung ác nhất còn không quên chửi bới đám cảnh sát chống bạo động, thái độ ngạo mạn khiến khuôn mặt của Harrow âm trầm đến mức muốn nhỏ nước.
Hắn muốn những người bên dưới đuổi theo, nhưng đống đổ nát do vụ nổ tạo ra và những chiếc xe cháy chắn ngang ngã tư khiến hắn chỉ biết thở dài và từ bỏ ý định.
“Đội trưởng, người ở phân khu phía Đông đã được thông báo, bọn hắn chạy không thoát đâu.”
Thân tín xích lại gần hắn. Nhìn thấy đội trưởng của mình phẫn nộ, hắn lập tức lên tiếng an ủi.
“Những kẻ của phân khu phía Đông?”
Harrow chế nhạo, cũng không nói thêm gì nữa.

“Sáu chiếc xe chạy thoát, muộn nhất hai phút nữa sẽ đến địa điểm chỉ định.” Điện thoại của Dương Thiên Lý vang lên.
“Biết rồi.”
Dương Thiên Lý cúp điện thoại, quay sang nói với Mộ Dung Thanh Thanh: “Làm việc thôi.”
“Được.”
Nụ cười của nữ nhân vẫn thanh lệ thoát tục như cũ.
Mấy phút sau, một tiếng nổ lớn đã đánh thức tất cả những người Chicago còn đang ngủ say. Chiếc xe tải chở sáu mươi tấn dầu của công ty vận tải dầu Carl Waffle đã nổ đến kinh thiên động địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận