Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2799

Chương 2799Chương 2799
"Tiểu cô nương, ngươi quyết định rồi ư?"
Trong tiệm xăm ở phố Ngân thành phố Thiên Đô, lão Thường nhìn Chương Vịnh Từ vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu tràn đầy ý khuyên nhủ: "Hình xăm rất dễ khiến người ta hiểu lầm, huống chi ngươi còn muốn xăm hình Địa Tạng Vương Bồ Tát trên lưng, tương lai sẽ không dễ lấy chồng đâu."
"Vậy thì không kết hôn."
Hôm nay Chương Vịnh Từ mặc chiếc váy liền sát nách màu lam nhạt, để lộ làn da trắng như tuyết.
Nhất là khí chất ấm áp như em gái nhà bên càng khiến một người từng trải như Thường lão đầu có cảm giác thân thiết như nhìn cô cháu gái. Hắn không đành lòng để một nữ hài đáng yêu như vậy tương lai phải chịu ấm ức vì hình xăm trên người.
Điều này vô cùng hiếm thấy.
"Chính vì ta làm gì cũng nghĩ cho cảm nhận của người khác nên mới đau khổ."
Chương Vịnh Từ giấu kỹ nỗi đau khổ của mình trong ánh mắt dịu dàng, nữ hài nói khẽ: "Ta sẽ không hối hận.'
Trong đầu Chương Vịnh Từ chỉ toàn là truyền thuyết vê nam nhân kia. Sau khi nàng đến Thiên Đô học tập, nàng đã hỏi thăm một số bạn học người địa phương tòa nhà kia là công ty nào. Từ đó về sau, các truyên thuyết về Tiểu Hồng Bào ngập tràn trong đầu nàng.
Tuy Thường lão đầu không nhìn thấy cảm xúc đau khổ trong mắt nữ hài, nhưng hắn nhìn ra sự quyết tâm trong đôi mắt ấy. Hắn gật đầu rồi nói tiếp: "Người đề xuất ý kiến cho ngươi hôm đó chính là Tiểu Hồng Bào tiếng tăm lừng lẫy. Người mệnh cứng như hắn tất nhiên không kiêng kị gì."
Thường lão đầu thở dài, bắt đầu lải nhải từ ý nghĩa của Địa Tạng Vương Bồ Tát đến những điều kiêng ky, nói tân tân tật một lượt. Có điều lão đầu tử nảy lòng yêu thương này không nhận ra nữ hài gật đầu lia lịa, vẻ mặt chăm chú kia thật ra đã thất tha từ lâu!
Chương Vịnh Từ ngoan ngoãn gật đầu.
"Nhưng ngươi là một tiểu cô nương, ta vẫn phải nói một chút vê những điều kiêng ky liên quan đến Địa Tạng Vương Bồ Tát."
"Nam nhân kia chính là Tiểu Hồng Bào, là Tô Bình Nam?”
"Ngươi đã quyết định thì ok."
"Đã hiểu chưa? Vẫn muốn xăm thì gật đầu."
Dù sao trị an Thiên Đô rất tốt, nàng sống ở đây lâu như vậy mà không thấy nhiều sự kiện bạo lực hay đe dọa liên quan đến tập đoàn Cẩm Tú.
Cho tới hôm nay gắn cái tên trong truyền thuyết đó và khí thế kinh người kia lại với nhau, nữ hài mới phát hiện thật sự có người sống kỳ cục như vậy!
Trước giờ nàng không tin những lời đồn kia.
Nếu nói tiểu cô nương ngọt ngào xinh đẹp Chương Vịnh Từ quyết định xăm hình khiến Thường lão đầu cảm thấy kinh ngạc, thì sau khi nữ hài yêu cầu không dùng thuốc gây tê giống Tô Bình Nam, Thường lão đầu thật sự không tin vào tai mình.
Nữ hài gật đầu. Khi làn da lưng trắng trẻo và nhẫn nhụi của Chương Vịnh Từ được xăm mũi đầu tiên, một lão đầu tử lưng còng đã ra khỏi nhà ga Thiên Đô.......
Thường lão đầu đã lải nhải xong. Hắn bưng cốc trà đặc lên uống mấy ngụm rồi nhìn Chương Vịnh Từ vẻ mặt chăm chú.
"Cô nhóc à, đau lắm đấy, ngươi không chịu nổi đâu."
Đó là có đôi khi nàng rất hưởng thụ nỗi đau đớn.
Trong lúc Chương Vịnh Từ nói câu này, ánh mắt mất tự nhiên liếc xuống cổ tay nhỏ nhắn.
"Không, ta giỏi chịu đau nhất đấy!"
Dường như trước mắt lại hiện ra vẻ mặt bình tĩnh và tấm lưng đầy máu của Tô Bình Nam, lão đầu tử bất giác rùng mình.
Từ sau khi mắc chứng trâm cảm, không biết bao nhiêu lân nàng đã dùng phương thức tự ngược đãi bản thân mới có thể vượt qua vô số đêm dài, dẫn đến hiện tại nàng có tâm lý biến thái.
Thường lão đầu lắc đầu nguầy nguậy: "Con cọp kia xương cứng không giống con người, hắn có thể chịu được chứ ngươi thì không."
"Không ngờ ngươi lại học theo tên điên kial"
Có lẽ Thường lão đầu đã nhìn thấy vẻ điên cuồng trong mắt nữ hài, vì vậy hắn không cố khuyên nhủ nữa, chỉ lạnh nhạt nói: "Ngươi không chịu nổi, làm hỏng thành quả xăm của ta thì đừng trách ta."
Ít nhiều gì lão đầu tử cũng có tính nết của bậc đại sư. Hắn không dám nổi cáu với Tô Bình Nam, nhưng chẳng cần kìm chế trước mặt Chương Vịnh Từ. Tuy nhiên trong mắt Chương Vịnh Từ đã hạ quyết tâm, dáng vẻ của hắn không có lực sát thương lớn.
"Vâng."
Chương Vịnh Từ cười híp mắt gật đầu.
Mấy phút sau, kim đâm vào da thịt, máu tươi rỉ ra và tấm lưng trắng như tuyết của nữ hài tạo thành bức tranh đẹp đế mà yêu di. ...
Tô Bình Nam không biết có người học theo mình không gây tê, sáng nay hắn vẫn rất bận rộn.
Thật ra hiện tại hầu hết việc kinh doanh ngoài sáng của tập đoàn Cẩm Tú đều đã vào quỹ đạo, hơn nữa qua mấy năm liên tục trả lương cao thuê người về làm việc, các cán bộ tầng trung xuất sắc đã lấp đầy cơ cấu của Cẩm Tú một cách hoàn mỹ.
Vả lại Tô Định Bắc đã dần trưởng thành, thật ra rất nhiều việc của tập đoàn Cẩm Tú chỉ cần Tô Bình Nam ký tên cũng có thể giải quyết phần lớn công việc.
Nói cách khác, Tô Bình Nam không cần bận rộn như vậy.
Tiếc là nam nhân muốn rất nhiều thứ, các phương diện của tập đoàn Cẩm Tú vẫn bão táp mưa sa, vì vậy Tô Bình Nam vẫn phải đích thân xử lý rất nhiều việc.
Rất kiểu cách, nhưng cũng rất thực tế.
Nhiều tiền quá cũng không phải chuyện tốt gì.
"Chuyện bảo vệ môi trường bên Côn thành giải quyết thế nào rồi?"
Gần đây Bất động sản Cẩm Tú phát triển không tệ ở Thiên Nam, nhưng trong lúc tình thế phát triển tốt, các tài liệu về tình hình tiến triển không suôn sẻ của mảnh đất ở Côn thành trong đống báo cáo lập tức trở nên chướng mắt.
"Ta đã tiến hành trao đổi, bởi vì đây là dự án quan trọng nên không sử dụng thủ đoạn khác. Nhưng các nhà bảo vệ môi trường đều là những kẻ đầu óc có vấn đề, vì vậy chúng ta đã chuẩn bị phương án hai."
"Tuy nhiên, do mảnh đất được chọn thuộc về mấy địa đầu xà ở Côn thành, nên ý kiến của ta là mọi người hợp tác cùng có lợi.'
Người phụ trách mảng bất động sản ở Côn thành họ Trần, ngày thường hắn cũng là nhân vật cường thế trong mắt người khác, nhưng lúc này hắn lại sợ hãi như chim cút gặp khắc tinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận