Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1639. Trực giác của dã thú



Chương 1639. Trực giác của dã thú




“Đến ngươi rồi, cảnh sát Hậu.”
Đỗ Cửu buông Lý Chính Quang đã không còn hơi thở, cười tủm tỉm nhìn đối phương: “Thời gian của chúng ta rất gấp.”
“Ta hiểu rồi.”
Cảnh sát Hậu nhìn Hà A Quỷ và Lão Hổ Cường, nhếch miệng cười nói: “Ta hỏi ngươi một việc, các ngươi nên nói thật cho ta biết.”
Hắn nhìn hai nam nhân sắc mặt tái nhợt vì sợ: “Trong tay hai người các ngươi ai chưa từng có mạng người?”
Lão Hổ Cường im lặng, còn Hà A Quỷ thì trả lời một cách chắc chắn: “Ta đã đánh tàn phế một người, nhưng ta thật sự chưa từng giết người.”
“Được.”
Cảnh sát Hậu mỉm cười: “Chưa từng giết người thì tốt.”
Dứt lời, nam nhân rút vũ khí bên hông, không chút do dự bắn vào Lão Hổ Cường.
Pằng! Pằng! Pằng.
Lại vài tiếng nổ vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm. Sau đó, mọi thứ rất nhanh khôi phục lại sự yên tĩnh.
“Cứ làm theo lời ta, hiểu không?”
Cảnh sát Hậu đến trước mặt Hà A Quỷ đã sợ choáng váng: “Ngươi biết điều mà hợp tác, ngươi sẽ không chết.”

Trời đã sáng.
Nắng sớm vàng ươm nóng hổi muốn nhảy ra khỏi dải bụng cá trắng phau phía đông, nhiều người lại bắt đầu ngày mới bận rộn từ rất sớm.
Rất ít người biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm qua, bao gồm tổ xử lý đặc biệt phụ trách theo dõi Đại Lại tổng và Tô Bình Nam. Điều duy nhất mà những người trong xe biết là đèn trong phòng của Tô Bình Nam sáng suốt đêm.
Cho nên, khi Tô Bình Nam mặc đồ thể thao chạy bộ buổi sáng xuất hiện trên đường, Trần Quý Hồng trông có vẻ ngái ngủ không thể không nói một câu.
“Tinh lực tràn đầy, mạnh mẽ lại có dã tâm. Người này thật không đơn giản.”
Giọng điệu nữ nhân nghiêm túc, ánh mắt kiên định: “Ta có một trực giác, hắn là con cá lớn còn đáng sợ hơn Đại Lại tổng.”
Mục đích lần này của bọn hắn là Đại Lại tổng. Cho nên, bọn hắn không hiểu quá nhiều về Tô Bình Nam.
Nhưng bọn hắn không thể không thừa nhận một điểm. Tô Bình Nam quá lóa mắt, đến mức bọn hắn phải dồn hết ánh mắt vào người này.
Trước khi Tô Bình Nam đến Hạ thành, Đại Lại tổng trong mắt bọn hắn thật sự rất ấn tượng. Thậm chí không ít người cũng có cảm giác như vậy. Khó trách người này lại phạm vào vụ án lớn đến như thế, hắn xác thực có tướng kiêu hùng.
Nhưng sau khi Tô Bình Nam xuất hiện, rất nhiều người so sánh mới giật mình phát hiện, thì ra Đại Lại tổng cũng chỉ có bấy nhiêu, người trẻ tuổi kia mới thâm trầm đáng sợ.
Chiếc xe đuổi theo Tô Bình Nam chạy cách đó không xa. Thấy tốc độ của nam nhân càng lúc càng nhanh, Trần Quý Hồng trên xe nhịn không được giơ cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó tò mò hỏi một câu.
“Mãng Phu, ta biết tố chất cơ thể của ngươi tốt. Nhưng khoảng cách vừa nãy là hai cây số, ngươi có thể chạy nhẹ nhàng như vậy không?”
Bên ngoài, Tô Bình Nam duy trì tốc độ cực nhanh, nhưng sắc mặt không hề có chút thay đổi nào, vẫn nhàn nhã giống như đang tản bộ.
Tiểu Lưu có biệt danh Mãng Phu đứng nhất trong cuộc thi võ ba năm liên tục của Lục Phiến Môn Thịnh Kinh. Bất luận năng lực bắn súng hay vật lộn đều có thể đánh bại người khác. Hắn có quyền lên tiếng nhất.
“Ta là ai chứ? Nói đến tố chất cơ thể…”
Sức quan sát của Lưu Mãng Phu còn lâu mới cẩn thận bằng Trần Quý Hồng. Nghe xong, hắn tùy ý trả lời một câu: “Tại sao ngươi có thể so sánh một người làm ăn với ta chứ? Không phải ta khoe khoang…” Hắn mới nói được một nửa lập tức dừng lại, bởi vì hắn thông qua tần suất bước chân của Tô Bình Nam mà tính toán tốc độ của đối phương.
“Nói đi.”
Trần Quý Hồng mỉm cười hỏi tiếp. Hiển nhiên nàng muốn nhìn thấy cái tên não toàn cơ bắp này phải chịu thua.
“Không thể nào? Chạy với tốc độ này lâu như vậy, tại sao hắn lại không thở dốc chứ?”
Lưu Mãng Phu lẩm bẩm: “Hắn chẳng qua chỉ là dân kinh doanh thôi mà.”
“Dân kinh doanh? Đúng vậy, hắn chỉ là dân kinh doanh có tài sản hai mươi tỷ, bình thường lắm.”
Trần Quý Hồng vừa châm chọc Lưu Mãng Phu vừa nhớ lại con số tài sản ước tính của tập đoàn Cẩm Tú, không khỏi cảm thán.
Phương pháp theo dõi của bọn hắn rất thông minh, chiếc xe luôn duy trì một khoảng cách rất thích hợp, lần nào cũng nằm trong góc chết của tầm nhìn. Cho dù là vậy, Tô Bình Nam vẫn phát hiện ra.
“Có người đang giám sát ta.”
Không phải nghi ngờ mà là chắc chắn.
Nam nhân không bao giờ nghi ngờ trực giác của mình. Phát hiện này khiến cho sắc mặt Tô Bình Nam sầm xuống. Hắn dừng lại, điềm nhiên như không có việc gì gọi điện thoại cho Lục Viễn.
“Lục Viễn, có bốn chiếc xe hướng sáu giờ bên trái ta, một chiếc Santana, hai chiếc Charade và một chiếc xe tải màu trắng, ngươi có thấy không?”
Tất cả an ninh Cẩm Tú đều quen với việc lão đại tập thể dục buổi sáng. Ba chiếc xe cách sau lưng hắn chưa đến năm mươi mét.
“Nhìn thấy.”
Bên trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm ổn của Lục Viễn.
“Ta sẽ thay đổi lộ trình. Ngươi quan sát chiếc xe theo dõi ta, chào hỏi bọn hắn một tiếng.”
Theo dõi Tô Bình Nam chẳng khác nào xâm phạm lãnh địa của một nam nhân hung ác. Hung tính của Tô Bình Nam lập tức bị kích phát, hắn gần như đưa ra quyết định phản kích.
Huống chi, Tô Bình Nam không ngờ bởi vì hắn quá lóa mắt mà tiến vào mắt tổ xử lý đặc biệt. Hắn đoán, có lẽ là do hành động của Lục Viễn tối hôm qua.
Cúp điện thoại, Tô Bình Nam tiếp tục chạy đi, tốc độ nhanh hơn mấy lần.
Đám người chạy chiếc Santana còn cố ý lượn quanh mấy vòng mới đi theo. Tất cả mọi người trong xe không ngờ nhân vật mục tiêu lại có trực giác của một con dã thú. Hết chương 1639.



Bạn cần đăng nhập để bình luận