Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1401. Không để lại bất kỳ đường lui



Chương 1401. Không để lại bất kỳ đường lui




Ở một thời không khác, Thập Tứ Thủy xuống dốc không phải là không có nguyên nhân.
Đầu tiên, mặc dù bọn hắn người đông thế mạnh nhưng lại như vụn cát. Người mạnh thì có đấy nhưng không một ai cường thế đến mức có thể nắm hết toàn bộ lực lượng trong lòng bàn tay.
Thứ hai, bọn hắn ít liên quan đến hoạt động kinh doanh tích cực, trong tương lai sẽ có quá nhiều kẽ hở dưới xu hướng kiểm soát tiền tệ số hóa chặt chẽ.
Tiền là gan của anh hùng.
Không có tiền?
Chém người cũng không trả nổi phí an gia. Có quỷ mới làm cho ngươi.
Duy Ni Tử là do Lam tiên sinh chọn ra.
Thái độ của nữ nhân đối với các băng đảng vẫn rất cao cao tại thượng, nhưng nàng biết rất rõ lợi ích và nỗi sợ hãi là yếu tố tốt nhất khiến những người này ngoan ngoãn.
Thậm chí nữ nhân không ra mặt gặp Duy Ni Tử, chỉ để Hà bá tiếp xúc mà thôi.
Càng nghèo càng hung ác.
Câu nói này rất thích hợp với giang hồ.
Duy Ni Tử năm nay ba mươi bốn tuổi.
Mười lăm tuổi hắn đã bái Đại Vinh Phát nổi tiếng như cồn ở Thập Tứ Thủy làm lão đại.
Năm đó, Đại Vinh Phát là ai chứ?
Đó là sự tồn tại đã từng độc bá Tiêm Đông. Chỉ là cứng quá thì dễ gãy. Mệnh mãnh long lăn lộn giang hồ đều quá ngắn. Nhưng sức chiến đấu của thuộc hạ Thập Tứ Thủy vẫn mạnh số một số hai.
Cho dù là vậy, đám thanh niên như Duy Ni Tử vẫn đứng vững gót chân, chậm rãi gây dựng sự nghiệp bằng cách liều mạng trên sáu phố quận Quan Đường, trở thành tồn tại chói mắt nhất của phe Đại Vinh Phát.
Dựa vào chiến tích trước đây, ba mươi tuổi Duy Ni Tử trở thành đại ca của Quan Đường.
Duy Ni Tử cho rằng, sáu phố quận Quan Đường là do hắn dẫn người đánh chiếm, chẳng những không để cho các băng đảng khác đến kiếm chác, cho dù là những thế lực khác của Thập Tứ Thủy, Duy Ni Tử cũng không để vào mắt.
Làm vậy có tốt cũng có xấu.
Chỗ tốt đương nhiên không cần phải nói. Chỗ xấu chính là hắn không có lực lượng để khuếch trương. Mặc dù danh tiếng không nhỏ nhưng bại bởi Thượng Hải Tử cũng là điều hợp tình hợp lý.
Trong mắt người Cảng thành, Quan Đường là một nơi thâm sơn cùng cốc.
“Đại ca.”
Bởi vì tiêu phí của Quan Đường có hạn nên quán bar, hộp đêm ở đây rất ít. Vì thế căn cứ của Duy Ni Tử là một quán trà.
Mười mấy hán tử ngoài cổng nhìn thấy Duy Ni Tử xuống xe, lập tức có người kêu lên. Bầu không khí vẫn còn náo nhiệt vừa rồi nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
“Tìm hiểu sự việc rõ ràng chưa?”
Duy Ni Tử nhìn đám đàn em đắc lực, mỉm cười nói: “Có nhớ ta đã từng nói gì với các ngươi không? Ta muốn dẫn các ngươi đánh vào Du Tiêm Vượng. Bây giờ chính là một cơ hội khó gặp.”
Gương mặt anh tuấn của nam nhân bắt đầu dữ tợn: “Ở Quan Đường nhiều năm như thế, ta sẽ dẫn các ngươi liều một lần, giàu sang phú quý.”
Bây giờ Lam tiên sinh đã ngỏ ý muốn giúp đỡ hắn. Có một số lượng lớn tiền mặt làm cơ sở, Duy Ni Tử cảm thấy mình không e ngại bất cứ kẻ nào.

“Duy Ni Tử muốn thượng vị. Hắn là tên gia hỏa đầu tiên của Thập Tứ Thủy muốn ngoi đầu lên, nhất định phải dìm hắn xuống.”
Phi Cơ cười lạnh, nói với Mark vừa mới được nộp tiền bảo lãnh ra: “Một người của Quan Đường muốn tiến vào Tiêm Sa Chủy nào có dễ dàng như vậy. Hôm nay ngươi chính là bên thắng.”
Nhìn Mark cung kính đứng bên cạnh, Phi Cơ ném một điếu xì gà cho hắn: “Ta biết ngươi muốn cái gì. Giữ vững qua đêm nay, vị trí của Đại Thiên Tử sẽ là của ngươi. Cổ phần trong công ty cũng chia cho ngươi luôn.”
“Chỉ cần ta không chết, ta sẽ giữ được khu Đông.”
Cơ hội đang ở trước mắt, Mark kích động đến toàn thân phát run.
Một bước thiên vương.
Hắn biết Duy Ni Tử là người giỏi nhất Thập Tứ Thủy, nhưng cơ hội đang ở ngay trước mắt, tất cả mọi người cũng chỉ có một cái mạng, để xem ai trụ đến cuối cùng.
Mark rời đi.
Điện thoại của Phi Cơ vang lên, giọng nói của Rebecca truyền đến: “Lão đại muốn ta nói cho ngươi biết một điều, nếu Duy Ni Tử đã muốn ra mặt, vậy thì đánh lấy Quan Đường thôi.”
Làm việc thì phải làm cho tuyệt.
Đây là phong cách làm việc của Tô Bình Nam. Nam nhân kiêu ngạo cho rằng nếu Duy Ni Tử đã muốn giàu sang phú quý, hắn sẽ không để lại bất kỳ đường lui nào cho đối phương.

“Báo cáo sếp Cẩu, đoán chừng Phi Cơ sắp có động thái lớn. Có cần xin chỉ thị cấp trên để chuẩn bị trước hay không?”
Ở tầng một của quán bar ZT, Từ Tử San đã thay trang phục nóng bỏng, nhìn đám hán tử muôn hình muôn vẻ ra ra vào vào, không khỏi hiểu thêm vài phần về thế giới này.
Nữ hài gò bó theo khuôn phép không hiểu vì sao đám người kia lại chọn giang hồ máu tanh vào độ tuổi đẹp nhất như thế.
Nữ hài nhìn thấy không ít gương mặt trẻ tuổi non nớt ẩn chứa lệ khí. Nàng biết rõ qua đêm nay, không biết có bao nhiêu người sẽ bị hủy hoại cả một đời trong chốc lát.
“Không cần.”
Giọng điệu của Hoàng Văn Chính vẫn trầm ổn như trước: “Duy Ni Tử của Thập Tứ Thủy muốn đến Tiêm Sa Chủy ra oai, không cần phải để ý đến bọn hắn. Nhiệm vụ của chúng ta là tiếp cận Phi Cơ, cái khác không cần quản.”
“Ta hiểu rồi.”
Từ Tử San nhờ đồng nghiệp trợ giúp, từ chối mấy người đi đường bắt chuyện, không nhịn được liền hỏi: “Vì sao lại điều ta đến đây? Nam nhân kia là ai?”
“Ta đã điều tra rõ ràng rồi, hắn đang ở Peninsula Hotel.”
Biết nữ hài nói đến ai, Hoàng Văn Chính giải thích một câu trong bộ đàm: “Đại phú hào siêu cấp ở nội địa. Chúng ta tạm thời không thể bám quá sát vào lúc này.”
Bọn hắn không biết rằng bởi vì lần này theo dõi quá cẩn thận đã khiến Tô Bình Nam nảy sinh nghi ngờ. Hết chương 1401.



Bạn cần đăng nhập để bình luận