Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 442: Đây là Tinh Điều quốc ư?

Chương 442: Đây là Tinh Điều quốc ư?
Bầu không khí trong bữa ăn hết sức hài hòa.
Nét mặt Tô Bình Nam đăm chiêu như có điều suy nghĩ.
Câu nói của Lâm Di giúp hắn hiểu ra một khi Hoắc Nghị mở lời thì rất có thể là mình sẽ can dự vào việc nhà của gia tộc quyền thế trăm năm này, như vậy thì có rất nhiều thứ hắn cần phải suy nghĩ kỹ càng.
Thế lực của Hoắc gia ở Cảng thành cực kỳ lớn, nếu lần này làm tốt thì việc tư hữu hóa cảng Cẩm Tú ở Đồn Môn rất có thể sẽ hoàn thành sớm.

Sáng sớm hôm sau, nhóm người Tô Bình Nam lên máy bay đi Tinh Điều quốc.
Bởi vì bay về phía mặt trời nên trên đường rực rỡ ánh nắng. Trong cả hành trình Tô Bình Nam rất ít nói chuyện, cứ luôn im lặng lật xem tài liệu mà hắn yêu cầu Nobel cung cấp cho. Tất nhiên là những người khác cũng rất có quy củ. Trong suốt quá trình bay, khoang hạng nhất bị nhóm người Cẩm Tú độc chiếm có vẻ yên tĩnh lạ thường, chỉ có âm thanh Tô Bình Nam thỉnh thoảng lật giấy tờ.
Nobel cố gắng kìm nén tâm trạng hưng phấn khi lần đầu tiên được ra ngoài làm việc cùng lão đại, dáng vẻ rất quy củ.
Hắn thường xuyên bay đến Tinh Điều quốc.
Thậm chí tiếp viên hàng không trên chiếc máy bay này và Nobel có quan hệ khá tốt. Nobel ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng, thoạt trông cực kỳ nghiêm túc, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngả ngớn khi xưa.
Tiếp viên hàng không quen Nobel tên là Andrey, ngồi ở vị trí công tác của mình liên tục nhìn Nobel bằng ánh mắt u oán.
Nhóm người này thật kỳ lạ.
Đây là ý kiến chung của mấy tiếp viên hàng không phục vụ trong khoang hạng nhất. Nghiêm ngặt, quy củ.
Chàng trai rõ ràng là nhân vật trung tâm kia trầm lặng đến độ khiến người ta cảm thấy sâu không lường được.

"Khi nào xuống máy bay ta muốn gặp người này."
Tô Bình Nam đưa một tập tài liệu cho Nobel. Tên này chỉ giữ quy củ được mấy tiếng, sau đó bắt đầu lén lút mắt đi mày lại với một cô tiếp viên hàng không.
"Vâng."
Nobel giật mình. Hắn trông thấy ánh mắt Tô Bình Nam nhìn mình, trán lập tức đổ mồ hôi lạnh.
"Làm chuyện đàng hoàng đi."
Tô Bình Nam lạnh lùng lườm Nobel rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Nobel thở phào nhẹ nhõm vì lão đại không so đo, sau đó mở tập tài liệu Tô Bình Nam đưa cho.
Vừa nhìn thấy cái tên trong tài liệu, Nobel lập tức ngờ vực nhìn boss đang nhắm mắt gật gù, cuối cùng vẫn nuốt lại nghi vấn.
Tô Bình Nam bảo Nobel thông qua tập đoàn tài chính Hợp Sinh thu thập tài liệu của hai mươi luật sư cấp AA trên khắp Tinh Điều quốc, nhưng Nobel không ngờ cuối cùng lão đại lại chọn người này.
"Aston Dell."
Nobel biết người này không phải là vì vị đại công tử không học vấn không nghề nghiệp này của chúng ta hiểu nhiều biết rộng, mà là do người này tiếng xấu lan xa.
Người này tốt nghiệp học viện Pháp luật đại học Yale, thông thạo năm thứ tiếng trong đó có tiếng Hạ quốc, có giấy phép luật sư của ba mươi mốt bang thuộc Tinh Điều quốc, từng là đại luật sư kim bài đứng đầu văn phòng luật sư Quốc Thịnh ở Tinh Điều quốc.
Nhưng gần đây vị đại luật sư này sống không tốt lắm. Trên tài liệu ghi rõ chuyện vị đại luật sư này làm giao dịch ngầm với đương sự trong bốn vụ án bị phanh phui, khiến hắn mất hết danh tiếng.
Kẻ có lòng riêng đổ thêm dầu vào lửa, thậm chí vị đại luật sư này còn bị hủy bình xét cấp bậc AA, bây giờ rất ít ra tòa biện hộ cho người ta.
Nobel không tài nào hiểu nổi tại sao Tô Bình Nam lại muốn gặp người này, nhưng không sao hết, đối với hắn thì lời của lão đại chính là khuôn vàng thước ngọc.
"Ok, lát nữa xuống máy bay ta sẽ cho người đi làm."
Nobel nhìn Tô Bình Nam đang gật gù rồi nói tiếp: "Boss, ta cảm thấy ngài cần có một chiếc máy bay."
Tô Bình Nam ngạc nhiên, tiếp đó hắn thật sự động lòng.
Sang năm bản đồ của tập đoàn Cẩm Tú sẽ càng mở rộng, thời gian Tô Bình Nam tiêu tốn trên bầu trời sẽ càng ngày càng tăng, Cẩm Tú có một chiếc máy bay riêng thì rất nhiều việc sẽ thuận tiện hơn nhiều.
"Ừm."
Tô Bình Nam gật đầu, giọng điệu bình tĩnh: "Một chiếc hơi ít, hai chiếc đi. Rất nhiều người cần thứ này. Chuyện này giao cho ngươi làm."
Máy bay là thứ chỉ có đại gia hàng đầu mới có thể sở hữu, những người dưới trướng Tô Bình Nam đều mù tịt về nó, giao cho Nobel là sự lựa chọn tốt nhất.
Mấy tiếp viên hàng không rót nước bên cạnh hai người nghe thấy cuộc đối thoại của bọn hắn đều kinh ngạc không khép nổi miệng.
Các nàng biết hai người này không khoác lác, bởi vì các nàng không biết Tô Bình Nam nhưng lại biết Nobel - người thừa kế duy nhất của tập đoàn tài chính Hợp Sinh.
Nghe giọng điệu nói mua máy bay như mua cải trắng, cô tiếp viên hàng không phục vụ Tô Bình Nam đảo mắt lia lịa, lúc rót nước mặt đỏ bừng, còn lơ đãng chạm nơi đẫy đà của mình vào cánh tay Tô Bình Nam.
Nobel nhìn mà buồn cười.
Lúc có việc đứng đắn lão đại nhà mình y chang núi băng, mấy trò vặt này vô dụng thôi. Có điều phải chăng sau này mình nên đổi cách khoe khoang nhỉ?
Trong lúc Nobel suy nghĩ lung tung, máy bay bỗng rung một phát rồi bắt đầu từ từ hạ xuống.
Đã tới Tinh Điều quốc.
Hiệu suất của máy bay rất cao, khi nhóm người Tô Bình Nam ra ngoài sân bay Kennedy, người của tập đoàn tài chính Hợp Sinh đã chờ sẵn bên ngoài.
Đỗ Cửu nhìn các chủng tộc đa dạng ở sân bay và hỏi một câu: "Đây là Tinh Điều quốc ư?"
Người Hạ quốc thời này có một cảm giác lạ lùng khó hiểu đối với Tinh Điều quốc, dường như tất cả mọi thứ của quốc gia này mới là tốt nhất. Ngay cả một người tắm máu phố phường, toàn thân thiết huyết như Đỗ Cửu cũng có cảm giác này, hắn không kìm được bèn hỏi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận