Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1301. Quán cơm ở Tiễn Đao Khẩu



Chương 1301. Quán cơm ở Tiễn Đao Khẩu




Có một số việc là ngoài ý muốn, có một số việc tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Ví dụ như thằng ngốc Ngật Đáp bổ rìu vào đầu Cảnh Hùng Tử này.
Nếu đối tượng hắn chọn không phải Cảnh Hùng Tử, mà là một người bình thường, vậy thì ở khoảng cách gần như vậy cộng với ra tay đột ngột, kết cục của đối phương chỉ có một, đó là chết.
Chết vì vỡ xương sọ, não bị tổn hại.
Tượng đất còn có ba phần nóng nảy, huống chi là Cảnh Hùng Tử từng giết người? Cú đánh trả theo bản năng tuyệt đối đủ ác.
Hắn khom người lao tới.
Cả người giống như một chiếc tàu hỏa đang chạy, đâm sầm vào ngực Ngật Đáp. Những kẻ đâm hổ sau lưng này không phải xuất thân trên sàn đấu.
Thói quen của hắn là trong thời gian ngắn nhất làm cho kẻ địch mất năng lực phản kháng.
Chiếc rìu mang theo tiếng rít bay lên trời, thằng ngốc Ngật Đáp bay ra xa bảy tám mét mới rơi xuống đất, mà Cảnh Hùng Tử đã lao tới như một con mãnh hổ.
Con dao chém thẳng vào cổ họng của đối phương.
"Được rồi."
Mộ Dung Thanh Thanh hô lên với Cảnh Hùng Tử suýt thì không thu tay.
Trong ánh mắt lão A Nhân đã ngây ra trời trồng, đứa con trai ngốc hung ác kia của mình đã biến thành một đống bùn nhão, thậm chí còn không ngừng nôn ra máu.
"Liệu có chết không?"
Trong cuồng phong dữ dội, Mộ Dung Thanh Thanh nhíu mày ra hiệu với chiếc xe đằng sau.
Cửa xe mở ra, mấy hán tử như báo săn chui ra ngoài. Một chiếc xe khởi động, vững vàng canh ở cửa ra duy nhất của trạm xăng dầu tư nhân.

"Cmn, sắp xảy ra chuyện xấu rồi."
Cát lão nhân thầm hối hận, oán giận trừng mắt nhìn Lâm Dĩ Nhiên đòi nán lại vì tò mò, trong lòng cầu thần bái phật hi vọng thằng ngốc kia không sao.
Hắn không biết đối phương có lai lịch gì, nhưng hắn ngửi thấy mùi máu tươi trên người đối phương.
Cát lão nhân đã quen nhìn sự man rợ tàn khốc của khu đất hoang, nhưng cũng không dám chắc một khi xảy ra chuyện, những người này có làm gì quá đáng ở chốn hoang vu không người này để giữ bí mật hay không.
Động tác chóng vánh.
Hành động của hai bên khiến nữ hài nhận ra tất cả đã kết thúc. Nàng không phải kẻ ngu.
Hiện tại điều duy nhất mình có thể làm là bịt chặt miệng để ngăn tiếng hét chói tai, đồng thời cầu mong đối phương tuyệt đối đừng giết người diệt khẩu như trong phim ảnh.
Chống cự á?
Lâm Dĩ Nhiên cảm thấy đối phương chẳng cần gióng trống khua chiêng, chỉ cần một người tới xử lý thì e là nhóm nghiên cứu động thực vật được thành lập dựa vào một số tiền lớn này sẽ toi đời.

"Không chết được."
Đương nhiên Cảnh Hùng Tử cũng chú ý thấy một loạt hành động của Mộ Dung Thanh Thanh.
Hắn nghiêm túc nhớ lại lực đánh của mình, sau đó trả lời chắc như đinh đóng cột: "Cơ bắp của tên này vô cùng săn chắc, quần áo trên người cũng dày, vả lại ta chỉ dùng một phần sức lực. Hắn nằm tối đa nửa tháng là sinh long hoạt hổ ngay."
Nữ nhân gật đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn lão A Nhân sợ hãi ra mặt: "Đổ xăng."
Hai chữ vô cùng đơn giản ẩn chứa sự lạnh lùng khiến lão A Nhân rùng mình. Hắn lập tức biến thành một con thỏ nhanh nhẹn.
"Con trai ngươi nằm vài ngày là khỏe."
Mộ Dung Thanh Thanh tiện tay ném hai xấp tiền trả tiền xăng, sau đó mỉm cười với lão A Nhân: "Bồi bổ cho hắn."
Khi lão A Nhân cuống quít cất tiền vào túi, nữ nhân chán ghét chỉ vào đối phương nói tiếp: "Thu lại ánh mắt ác độc vừa rồi của ngươi lại cho ta, ta sợ mình không nhịn được giết ngươi."
Giọng nói trong trẻo, nội dung lạnh lùng.
Cuối cùng lão A Nhân bị ánh mắt như dao của nữ nhân ép phải khom lưng, thậm chí hắn không dám ngẩng đầu lên, chỉ gật đầu lia lịa.
"Muốn kiếm tiền không?"
Dường như Mộ Dung Thanh Thanh nghĩ tới điều gì: "Ngươi đã trông thấy người này bao giờ chưa?"
Trong mắt lão A Nhân, mặc dù nữ nhân rất cường thế nhưng ra tay thật sự hào cmn phóng. Thậm chí trong nháy mắt lão A Nhân cảm thấy thằng con trai ngốc của mình chết thì có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
"Mắt hơi giống lão Hạng chỉ bắt ưng."
Lão A Nhân quan sát bức tranh vài lần, ngập ngừng nói: "Nhưng mặt mũi lại không giống. Ta không chắc."
Nói xong lão A Nhân tham lam xoa tay, nói nhỏ: "Nếu các ngươi đến mua ưng thì đến Tiễn Đao Khẩu ấy, chỗ đó là hang ổ của đám lang tử."
Không để hắn thất vọng, một xấp tiền lại ném vào ngực hắn.
Đoàn xe nghênh ngang rời đi, lúc này lão A Nhân mới chậm rãi đi tới bên cạnh Ngật Đáp, đá vào đứa con trai vẫn còn thở, vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Cút về bôi thuốc, đừng có chết đấy."
"Con trai, nhớ là vào tù phải nghe lời ta."

Ba chiếc xe Cherokee cuốn theo cát vàng rời khỏi tầm mắt, Cát lão nhân lập tức dùng giọng điệu hung ác nói với Lâm Dĩ Nhiên vẫn chưa hoàn hồn: "Các ngươi ngoan ngoãn chụp thực vật gì đó thì được, những cái khác thì đừng mơ. Nếu ngươi không đồng ý thì lão đầu tử này không kiếm tiền nữa."
"Được."
Cuối cùng Lâm Dĩ Nhiên với sắc mặt tái nhợt vẫn nghiêm túc gật đầu.

Tiễn Đao Khẩu cách vị trí trạm gác suối Bất Đống khoảng ba mươi kilomet, bởi vì phía Nam cao, phía Bắc thấp, lại không có nhiều nguồn nước nên có cái tên này.
Do địa hình trũng tự nhiên, cho nên rất nhiều người tụ tập ở đây. Điều quan trọng nhất là nơi này có một quán cơm.
Nói là quán cơm chứ thật ra chỉ là một túp lều cực kỳ đơn sơ nhưng có thể che gió chắn mưa, ông chủ từng là nhân viên kiểm lâm của khu quản lý.
Sau khi về hưu, lão đầu không có con cái không muốn rời khỏi nơi này, bèn dựng quán cơm coi như cung cấp một nơi nghỉ ngơi tiếp tế cho nhân viên kiểm lâm và những người khác. Nguyên liệu nấu ăn là đồ đệ trước đây của hắn cách hai tháng lại dùng xe cơ quan chở đến một lần.
Thời buổi này vẫn chưa có nhiều khách du lịch, vì vậy việc kinh doanh cũng bình thường.
Tuy nhiên, cũng có đám lang tử qua đêm ở đây. Bởi vì đám lang tử tới đây rất biết quy củ, cho nên người hai bên có vẻ hài hòa lạ kỳ. Hết chương 1301.



Bạn cần đăng nhập để bình luận