Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 603: Đừng ai để đường lui cho đối phương

Chương 603: Đừng ai để đường lui cho đối phương
Lúc này, Đại D mới nhìn thấy trong số đàn em đi đón hắn, luật sư cổ áo thêu rồng Hạ quốc cũng đột nhiên xuất hiện.
Thấy Đại D nhìn lại, vị luật sư Chung lặng lẽ chỉ vào một chiếc taxi không đáng chú ý ven đường.
“Tiền ở trên đó. Đại D, nhớ kỹ, chúng ta thua cũng chỉ bồi thường tiền mà thôi, mà ngươi thua thì chính là mạng.”
“Ta thua?"
Liên tiếp một hai tin tốt khiến tâm trạng Đại D khoái trá lên. Hắn cất tiếng cười to: “Ta sẽ không để cho Chung tiên sinh thất vọng đâu.”

“Lão Hắc, ta Đặng mập đây.”
Lão Hắc thuộc An Phong vừa lần tràng hạt vừa cười nói: “Làm sao ta dám quên giọng của Đặng Bá ngươi chứ. Ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
“Gần đây, Lâm Mũi To của An Phong rất ngông nhỉ. Ngay cả việc nhà của Hòa Liên Thắng của ta cũng nhúng tay vào. Có phải yên tĩnh quá lâu, mọi người không muốn hòa khí sinh tài?”
Giọng điệu của Đặng Bá mang theo chút tức giận: “Hôm nay, Long Đầu Côn của Hòa Liên Thắng sẽ đến Đồn Môn, A Nhạc sẽ đi lấy. Ngươi bảo Lâm Mũi To giao ra, ta sẽ bảo A Nhạc giao Vượng Giác cho ngươi để ngươi bày tiệc.”
Một câu Vượng Giác bày tiệc ẩn chứa ý vị khiến tim lão Hắc đập thình thịch.
Côn trùng trăm chân chết vẫn còn giãy dụa.
Ở Cảng thành, văn hóa băng đảng rất nặng. Người dùng cờ hiệu băng đảng kiếm cơm không biết có bao nhiêu người, nhưng ba khu béo bở nhất lại nằm trong tay bốn băng đảng lớn.
Cái gọi là bốn băng đảng lớn chính là Tân Vạn An do gia tộc Hạng Thất nắm giữ, Hòa Liên Thắng, Hào Mã Bang và Thập Tứ K.
Trong mấy trăm vạn lưu manh Cảng thành, bốn nhà này đã chiếm sáu mươi phần trăm. Sở dĩ năm đó Phủ Đầu Tuấn cường hãn, hắn muốn giết Du Tiệm Vương, cũng nhờ Tân Vạn An của Hạng Thất gia vì hắn vang lên sấm dậy đất bằng, hắn mới đủ tư cách đứng lên một cách yên ổn.
“Đặng Bá ngươi tốt với An Dương ta vậy sao? Ta có thể gọi điện thoại cho Lâm Mũi To nhưng…”
Giọng điệu lão Hắc do dự: “Hiện tại, Lâm Mũi To của An Phong đang rất nổi tiếng. Rất nhiều ngươi ăn cơm của hắn, cộng thêm sau lưng hắn có Đại Thủy Hầu chống đỡ, rất nhiều chuyện hắn không nhất định nghe ta.”
“Ta cảnh cáo trước, lão Hắc, thời đại khác biệt, cho nên ta mới gọi cuộc điện thoại này cho ngươi. Nếu là mười năm trước, Hòa Liên Thắng sẽ lấy đầu của ngươi trong vài phút.”
Giọng điệu Đặng Bá trở nên tàn nhẫn: “Không có quy củ sao thành được vuông tròn. Ngươi không giải quyết được người của ngươi, vậy thì đánh. Hòa Liên Thắng sẽ không sợ bất cứ kẻ nào. Mặt mũi ta đã cho ngươi, ném đi thì ngươi tự tìm.”
Nghe giọng điệu hung ác của Đặng Bá, lão Hắc cũng không phản bác. Thực lực hai bên cách xa, rõ ràng Hòa Liên Thắng đã tức giận.
“Ta sẽ nỗ lực hết sức.”
Trong giọng nói của lão Hắc có ý vị cầu khẩn, kết quả Đặng Bá đã cúp máy, chỉ còn lại tiếng máy bận.
“Mẹ kiếp.”
Lão Hắc tức giận ném tràng hạt mà mình thích nhất xuống đất: “Thông báo cho cái tên Lâm Mũi To đáng chết kia giao gậy lại cho ta. Hắn muốn chết nhưng ta thì không.”

Cảng Đồn Môn.
Mưa càng lúc càng lớn, những giọt mưa nện xuống thùng đựng hàng bắn lên những giọt nước. Hơn trăm người che ô màu đen đứng trong mưa, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Mặt Lâm Mũi To trầm xuống, cúp điện thoại.
“Lão đại, phải làm sao bây giờ?”
Đứng sau lưng Lâm Mũi To, gương mặt Quý Lợi Cao hiện lên sự lo lắng. Vừa rồi hắn đã nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện giữa lão đại và lão đỉnh. Hắn không sợ đối đầu với Hòa Liên Thắng, nhưng rõ ràng đối phương mạnh hơn đã toàn lực dốc sức. Điều này khiến cho bắp chân của hắn như muốn nhũn ra.
“Làm sao bây giờ?”
Lâm Mũi To lẩm bẩm một câu, ánh mắt lặng lẽ nhìn chiếc Rolls-Royce xẹt qua trong mưa. Dưới mưa to, chiếc xe màu trắng bạc có vẻ đẹp khác lạ trong làn nước bắn tung tóe.
Hắn biết trong xe là ai.
Chung tiên sinh của Cẩm Tú, cũng là Chung nghị viên của Đồn Môn - Chung Minh Tú.
Hắn không biết vì sao vị Chung tiên sinh này lại nhúng tay vào việc nhà của Hòa Liên Thắng, cũng không muốn biết Chung tiên sinh muốn chơi trò gì, nhưng Lâm Mũi To hắn biết tất cả những gì của mình từ đâu mà có.
Không phải lão đỉnh lão Hắc cho hắn, cũng không phải hắn đánh ra mà có, cũng chỉ vì hắn rất nghe lời Chung tiên sinh.
“Im đi.”
Lâm Mũi To quay đầu mắng Quý Lợi Cao một câu, sau đó hạ thấp giọng nói: “Không cần để ý đến lão Hắc kia. Không nghe hắn, chúng ta cùng lắm đánh một trận với Nhạc ca tiếng tăm lừng lẫy Vịnh Tử Đại, nhưng chúng ta vẫn còn cơ hội. Tuy nhiên, không nghe theo lời Chung tiên sinh, ngươi cũng biết kết quả như thế nào rồi.”
Quý Lợi Cao ngây người.
Qua cả nửa ngày, hắn khó khăn nuốt nước bọt một cái: “Chúng ta ít người, cho dù có Đại D hỗ trợ cũng chưa chắc có thể chịu nổi.”
“Chịu nổi cũng phải chịu, mà chịu không nổi cũng phải chịu. Ta không tin Chung tiên sinh không nghĩ đến điểm này. Chúng ta cứ yên tĩnh làm việc của mình cho tốt là được.”
Trong cơn mưa, đám người Lâm Mũi To im lặng, chờ đợi thuyền đưa gậy đến.

“Rất hào phóng.”
Đại D tiếp nhận chiếc túi đeo lớn mà Tóc Dài lấy từ taxi xuống, kéo khóa nhìn thoáng qua bên trong rồi nhanh chóng đóng lại, sau đó gật đầu cảm ơn luật sư Chung.
“Phí an gia, phí uống thuốc, tiền bảo lãnh.”
Luật sư Chung hiểu rất rõ vận hành của băng đảng: “Tiền còn lại ngươi có thể dùng để mượn binh. Chung tiên sinh có câu nói nhờ ta chuyển cho ngươi.”
“Nói đi.”
Đại D tỏ vẻ hạ mình.
Nhìn chằm chằm Đại D, luật sư Chung nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Việc đã đến nước này, đừng ai để đường lui cho đối phương, không ai thua ai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận