Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 754: Cuối cùng đã đến lúc thu lưới

Chương 754: Cuối cùng đã đến lúc thu lưới
"Xem như thế đi.”
Trên mặt Tô Chấn Đông hiện lên vẻ ngượng ngùng, nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh và nói lời ngay thẳng: "Ta sẽ dành một ít tiền kiếm được cho lão nhị. Dù sao ba mẹ nói lão nhị rất có thể bị gây sức ép, phải để lại một con đường lui cho hắn.”
Tô Định Bắc cực kỳ không thể tin, suýt tức giận ngất xỉu, nữ tử nhìn đại ca mình như một kẻ ngốc, giọng có phần khinh thường: “Đại ca, ngươi lấy vỏ bọc nhị ca để kiếm tiền trong công trình của Cẩm Tú, sau đó ngươi nói cho ta biết ngươi làm vậy là vì nhị ca?"
Tô Chấn Đông nghiêm túc gật đầu: “Lão nhị làm việc cũng quá tích cực, ta chỉ là giúp hắn tiết kiệm một ít chi phí. Ta nghe người ta nói ngoại trừ Cẩm Tú không có công ty nào sẽ sử dụng loại thanh thép đó trên hợp đồng, chi phí chế tạo cao hơn nhiều lắm.”
"Lách cách.”
Lần đầu tiên Tô Định Bắc châm một điếu thuốc trước mặt Tô Chấn Đông, sau khi hút hai hơi, nàng mới bình tĩnh lại.
"Đối tác là ai, ngươi còn làm gì nữa, ta cần biết tất cả những chuyện ngươi đã làm.”
Nàng đã lười giải thích cho đại ca hồ đồ này vì sao tập đoàn Cẩm Tú lại làm việc chăm chỉ về chất lượng như vậy. Chiếc bánh lớn như vậy, bản thân tập đoàn Cẩm Tú ăn một phần lớn như vậy, nhất định có rất nhiều sói đói đang nhìn chằm chằm, cho nên chất lượng công trình phải tuyệt đối vững vàng, nhất định không thể để xảy ra vấn đề gì.
“Ta tự mình làm việc kinh doanh của mình, tại sao ta không thể tự kiếm tiền?” Tô Chấn Đông trả lời một cách trôi chảy, thậm chí còn bướng bỉnh nhìn muội muội mình.
"Rất tốt."
Tô Định Bắc không giấu được vẻ thất vọng trên mặt, đứng dậy ấn tàn thuốc xuống: “Lần này, chuyện này nghiêm chỉnh dựa theo hợp đồng, sắt thép ngươi đổi lại cho ta, chuyện bồi thường ta sẽ bỏ qua, chuyện còn lại ta sẽ điều tra rõ.”
"Im miệng, ta sợ ta chịu không nổi.”
Nhìn thấy Tô Chấn Đông còn muốn biện giải, Tô Định Bắc trở nên lạnh nhạt: “Đây chỉ là ý kiến sơ bộ của ta, ngươi phải dừng cái gọi là kinh doanh của mình lại, nhớ kỹ là dừng tất cả. Sau đó chờ nhị ca trở về.”
Khi Tô Chấn Đông nghe Tô Định Bắc nhắc đến Tô Bình Nam, trên mặt hắn hiện lên một chút sợ hãi, cuối cùng hắn không cự tuyệt nữa mà chỉ khúm núm lên tiếng.

"Thượng đế phù hộ."
Bốn giờ chiều, Rachel Nicole đã đợi cả ngày, nhìn cuộc gọi đến hiển thị trên điện thoại di động, không khỏi cảm tạ một câu mới cung kính nhận điện thoại.
“Hai mươi phút sau gặp nhau ở khách sạn Hilton, đừng đến muộn.”
Đối phương rất dứt khoát cúp điện thoại.
Nữ nhân không có một chút bất mãn mà thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng sự dày vò cũng đã kết thúc. Rachel đang bận trang điểm sửa sang không để ý thấy một nam nhân trung niên cách nàng ba mét cũng thở phào nhẹ nhõm và lấy điện thoại ra.
"Mục tiêu hai mươi phút sau sẽ rời tổ, thông báo cho tất cả mọi người sẵn sàng.”
Guy cúp điện thoại và cười toe toét với Adi đang lái xe: “Lát nữa hành động phải cẩn thận một chút. Thà sống sót trở về còn hơn là sắp xếp cho muội muội ngươi đi giao sữa."
"Ai mà chẳng muốn sống."
Adi trả lời, sau đó chiếc Dodge Quinn màu đen như một con rắn vung chiếc đuôi đẹp đẽ lao vào dòng xe cộ đông đúc.
Cuối cùng đã đến lúc thu lưới.

"Đi theo giúp ta xem nhà."
Tô Bình Nam mỉm cười và nói với Al Capone vẫn chưa hoàn toàn mất đi ảnh hưởng của rượu: “Có một số thứ tương lai ngươi cũng sẽ có."
"Đó là vinh hạnh của ta, thưa tiên sinh."
Thiếu niên hào hứng cúi đầu trả lời, lúc này mọi người trong phòng đều không biết rằng một cuộc tấn công vào Tô Bình Nam đã bước vào đếm ngược. Sẽ là cá chết hay lưới rách đây?

Sự phô trương của Tô tiên sinh thật đáng sợ. Đây là phản ứng đầu tiên của Rachel Nicole đang đợi ở sảnh khi nhìn thấy Tô Bình Nam.
Bắt đầu từ năm phút trước.
New York bốn giờ mười lăm, khoảng hơn chục nam nhân mang dòng máu Apennine và một số khuôn mặt phương Đông mặc đồ có thêu vật tổ của Hạ quốc xuất hiện trong tiền sảnh. Mặc dù mọi người đều mặc vest và đi giày da nhưng vẻ mặt nghiêm túc và khí thế dữ dội của bọn hắn không thể nào che giấu được, đã hấp dẫn sự chú ý của nhiều người.
Nữ nhân lúc đó vẫn tò mò về lai lịch của những người này, mắt chú ý hồi lâu.
Những người này đứng rất phân tán.
Rachel không rành về an ninh nên không biết rằng những người này đã chiếm hết các vị trí trọng yếu trong sảnh. Nói cách khác, bọn hắn đã âm thầm kiểm soát mọi thứ trong sảnh, bất cứ hành động nào nguy hiểm đến Tô Bình Nam đều sẽ bị bọn hắn dập tắt ngay lập tức.
Sau đó, một đoàn xe việt dã Dodge màu đen dừng lại trước khách sạn, nữ nhân tò mò liếc nhìn xung quanh và phát hiện ra những người lái xe và người Apennine xuất hiện ở sảnh lúc đầu ăn mặc giống hệt nhau.
Nữ nhân còn đang mờ mịt không nhận ra những người này đang làm gì, cho đến khi kim phút của đồng hồ ở sảnh chuyển từ mười chín sang hai mươi, nam nhân giàu có phương Đông bí ẩn được vây quanh bởi những người mặc quần áo giống nhau bước ra khỏi thang máy, nữ nhân mới sực tỉnh.
Hậu tri hậu giác nàng mới hiểu thì ra những người vừa rồi đang phục vụ vị khách hàng đại gia của nàng. Rachel khẽ thè lưỡi.
Nàng không còn là một tiểu nữ hài nữa, sau khi ra khỏi tháp ngà (*), sự tàn nhẫn và thực tế của xã hội sẽ khiến một nữ tử trưởng thành nhanh chóng, nàng đương nhiên biết được biểu tượng tượng trưng cho uy quyền này.
(*) Tháp ngà là một khái niệm, nói về một thế giới nhỏ tốt đẹp đầy màu sắc và hư ảo trong lòng mỗi người.
Tốc độ của nhóm người Tô Bình Nam rất nhanh chóng, đến nỗi nữ tử chưa kịp suy nghĩ đã lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp.
"Xin chào, Tô tiên sinh.”
Rachel khổ luyện tiếng Trung cả đêm, mặc dù phát âm còn hơi lơ lớ nhưng nụ cười hiện lên trên mặt Tô Bình Nam đã thúc đẩy sĩ khí của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận