Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 999: Đả Kích Lớn Nhất Đối Với Thi...

Chương 999: Đả Kích Lớn Nhất Đối Với Thi... Chương 999: Đả Kích Lớn Nhất Đối Với Thi...
Lý Huyền Khánh cũng giật
mình tại chỗ, rôi ngay khoảnh
khắc cuối cùng, gã chợt cười
: khổ một tiếng nói: "Cũng chỉ là thời thiếu niên tranh giành khẩu khí nhất thời, nhưng đến cùng lại không tranh
giành được mà thôi."
Dùng hai chữ thiếu niên để hình dung một tu sĩ có tuổi thọ hơn vạn, nghe có chút bất thường. Nhưng trên thực tế, đối với thiên kiêu, khi
phần lớn thời gian bọn họ
đều dành cả cho chuyện tu
: hành buồn tẻ chán nản, lại
rất ít khi phải chịu nhục, thì trong lòng cũng như ngoài
miệng luôn có một đạo khí
: phách của thiếu niên, cũng là
chuyện vô cùng bình thường. Sau khi nói xong lời này, Lý
: Huyền Khánh lùi lại nửa bước
rồi một lần nữa đóng cánh
: cửa gỖ kia lại.
Dưới cái nhìn chăm chú
thoáng mang theo hồi ức của
Bảo Hoa tông chủ, gã xoay
người nhìn về phía Thẩm
' Nghỉ: "Thế nhân đầu biết, Huyền Khánh chính là thiên kiêu nhất đẳng của Hồng Trạch, trong những chuyện mà đời này ta đã làm thì một
chuyện hữu ích nhất đối với
sinh linh Hồng Trạch, chính là
: kết làm đạo lữ với Tử Lăng
tiên tử Đông Long Cung, đã mang đến cho Hồng Trạch
mấy ngàn năm yên bình." "Về sau, nàng có cơ hội lên
: Thiên Đình. Ta không muốn
nàng đi, muốn giữ nàng ở lại,
: sau đó góp toàn bộ Nam Dương tông vào." Thời điểm Lý Huyền Khánh nói ra câu này, bỗng nhiên Bảo Hoa tông chủ lại nắm ' chặt quải trượng, trực tiếp dời ánh mắt nhìn về nơi khác. Thật hiển nhiên, trong đoạn miêu tả này vẫn còn khuyết thiếu rất nhiều thứ.
Ít nhất là Thẩm Nghi nghe
.: đến đoạn đó, hoàn toàn
không cảm thấy việc này có liên quan gì với hai chữ “thiếu
niên' kia, hắn cũng không cho rằng Huyền Khánh sẽ là một
': người ghen ghét đạo lữ mình
thành công đến mức không
để ý đến hết thảy mọi thứ, cũng muốn hủy diệt đối phương.
_ "Chúng nó đã dùng toàn bộ
trân kim bích ngọc cùng với
' các loại bảo tài quý báu của Hồng Trạch, chỉ để cho vị tiên tử kia nhìn có vẻ xinh đẹp hơn một chút." Đột nhiên Bảo Hoa tông chủ tiếp lời, hai mắt
một mực nhìn chằm chằm
vào mảnh hư vô phía trước
: kia, sau đó thản nhiên nói:
"Để cho hơn trăm tu sĩ thay bọn họ mài giũa lân trảo, bện
râu rồng, uẩn dưỡng Long
giác." Nói đến đây, bỗng nhiên Bảo
: Hoa tông chủ lại để lộ ra một
nụ cười đầy giễu cợt: "Dùng
: những vật xa xỉ kia, thay nàng tạo ra một tấm yên cương mà toàn bộ Hồng Trạch này cũng không thể
': chọn ra được cái thứ hai, sau
đó đưa nàng đi lên trời... Làm
' tọa ky của Tiên Nhân."
Dưới sự chúc phúc cực kỳ hâm mộ của mọi người, đạo lữ của một đời thiên kiêu rốt
cục cũng có cơ hội trở thành
súc vật dưới khố Tiên Nhân?
Khi nghe được cầu chuyện này, bất kể thế lực như thế
nào bên trong Hồng Trạch
cũng rơi vào trầm mặc, không hề nhắc tới cái tên Huyền
Khánh này nữa.
_—_ Dưới tình huống như vậy, rốt cuộc thiếu niên kia cũng nổi giận.
__ Gã muốn lên Thiên Môn,
muốn vào Tiên sách, muốn
_ lưu lại thanh danh muôn vạn năm ở Thiên Đình. Gã không muốn sau này khi ra vào Thiên Môn, lại nhìn thấy đạo lữ của mình ở dưới háng của
người khác.
Kết quả là trong đêm đó,
Huyền Khánh mưu đồ hết thảy, an ủi Tử Lăng tiên tử đã
khóc không thành tiếng, sau
đó lập tức chào tạm biệt sư tôn, dự định sẽ từ bỏ Hợp Đạo Bảo Địa, mang theo vị tiên tử ấy rời Hồng Trạch này, đi tìm Thông Thiên Lộ khác. Nếu kế hoạch này được áp dụng thỏa đáng, để Hồng Trạch cho rằng bản thân đã dâng lên một con Tử Nhiêm Bạch Long tuyệt mỹ, để Thất Tử cho rằng Huyền Khánh bị nhục đã bỏ chạy thật xa, thì ngoại trừ thủ hạ của vị Tiên Nhân chọn lựa tọa ky trên trời, có thể sẽ phát hiện ra bọn họ đã nhận thiếu một _con Tử Nhiêm Bạch Long, thì : hoàn toàn không có bất kỳ chuyện gì phát sinh nữa. "Vậy vì sao lại thất bại?" : Thẩm Nghi đứng lên mở miệng hỏi. Đến đây, bỗng nhiên Bảo Hoa
: tông chủ lại im tiếng, ánh
mắt nhìn về phía Huyền
: Khánh bân cạnh, đầu ngón tay khẽ run, trong đôi mắt toát ra một chút đau lòng.
_ Đả kích lớn nhất đối với
thiếu niên khí phách, chẳng
' có gì đau đớn hơn là đột nhiên con Bạch Long kia lại cảm nhận được, kỳ thật làm đạo lữ của gã còn không bằng lên trời làm tọa ky cho
Tiên Nhân, vì thế ở một khắc
_ cuối cùng, nó đã đổi ý.
Hành động này cũng tương đương với trực tiếp phủ định
toàn bộ mọi thứ của Huyền Khánh.
"Hắn nói, trừng phạt nhẹ, ta
: tiếp một chưởng của hắn, chuyện này coi như kết thúc." Cuối cùng Huyền Khánh cũng mở miệng, nhắc tới vị Tiên
Nhân trấn thủ Hồng Trạch
kia.
"Trước khi hắn nâng chưởng, ta có chín thành nắm chắc, nhưng ngay khi lòng bàn tay hắn phủ xuống, lại
một thành cũng không có. Ta
_ nỗ lực hết sức để củng cố
: tâm thần, chỉ vì muốn cố
gắng bày ra bộ dáng thản nhiên chịu chết, để mình
không đến mức quá mất mặt
: mà chất đi. Cả đời này ta
chưa từng thua, nhưng cũng không phải một kẻ tiểu nhân
': không thua nổi." Đột nhiên
giọng nói của Huyền Khánh
- trở nên khàn khàn.
Gã liều mạng nuốt nước bọt,
cố gắng không để lộ thần sắc
': khác thường: "Cuối cùng sư
tôn vẫn tới, người muốn thay
' ta tiếp một chưởng của hắn, cho nên một chưởng kia đã thay đổi, đổi thành công tâm, vì vậy sư tôn đã điên rồi, người trực tiếp vận dụng
phương pháp tế luyện Bảo
Địa."
"Mãi cho đến khi mất hồn mất vía trở lại Nam Dương
tông, ta mới phát hiện, mình
- thật sự không thua nổi...
không thua nổi." Trừng phạt nhẹ này đã trừng : phạt gã suốt mười vạn năm. Dù gã không hề cố ý, cho nên : mới sớm từ biệt tông môn, cũng nhắc nhở sư tôn, còn nguyện đánh bạc chịu thua. Nhưng luôn có người không _ nỡ để gã thua, luôn muốn giúp gã củng cố đạo tâm. Chỉ có điều, hai sư đồ nhà bọn họ vốn không nghĩ tới, sau khi bọn họ thua lại cần phải trả giá bao nhiêu và chuyện thắng thua này vốn . không phải bọn họ có thể : quyết định được. Bọn họ đều cho rằng cùng lắm thì mất đi một cái mạng mà thôi. Vậy mà vị Tiên Nhân kia lại
: tàn nhân muốn lẫy đi toàn bộ
Nam Dương tông.
Đạo chưởng pháp công tâm ấy lại có thể khiến cho một vị cự phách Hợp Đạo cảnh rơi
vào điên loạn.
Tông chủ Nam Dương vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để chết thay đồ đệ, lại không ngờ đường đường là một vị Tiên Nhân, lại đê tiện đến
mức ép buộc ông ấy phải
. nhập ma trước, để cho ông ấy
- ở trong thống khổ vô tận, tự
tay tế luyện những sinh linh bản thân vẫn luôn che chở, ở
trong tiếng rít gào muốn rách cả mí mắt, trơ mắt nhìn Nam :: Dương tông bị chính tay mình hủy hoại chỉ trong chốc _ lát, rồi đến cuối cùng lại phải ôm theo uất hận mà chết đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận