Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 740: Chỉ Còn Một Bước Cuối Cùng!

Chương 740: Chỉ Còn Một Bước Cuối Cùng! Chương 740: Chỉ Còn Một Bước Cuối Cùng!
Chỉ thấy bàn tay kia lại một
: lần nữa vung lên, một đống
trận phù phức tạp hơn lúc
: trước gấp mấy chục lần lặng yên rơi xuống tấm trận bàn vừa nãy.
Cùng là đại trận Phản Hư
Cảnh, cùng là một bộ phận
' của đại trận, hơn nữa còn khác với đề thi Thiết Họa Ngân Câu được cố ý để lại bên trong Đoán Thần Thiên T¡, Nhan Văn Thành dựa vào
kinh nghiệm của mình, trực
. tiếp ra tay sửa đổi trận phù,
: bắt chước dáng vẻ của Đồng
Tâm Xuyến vừa rồi, dứt khoát gia tăng độ khó của đại trận
này lên gấp bội. Đồng Tâm Xuyến chăm chú nhìn tấm trận bàn, con ngươi hơi co lại, trong lòng lập tức : hối hận rồi. Có phải vừa rồi gã đã làm hơi quá? Nhưng đối mặt với một con quái vật khổng lồ như Thanh Nguyệt tông, trong tay gã cũng chỉ có sát trận Thiết Họa Ngân Câu là có thể đưa ra được, nếu đổi thành trận pháp khác, không chắc có thể địch nổi thực lực vững chắc của đám tu sĩ Minh tông này. Cho nên, nói là thắng hiểm, cũng không tính là mỉa mai. Gã có chút lúng túng liếc mắt : nhìn A Thanh, may mà tâm tư của tiểu cô nương này đều đặt lên tấm trận bàn. "Đây là chuyện gì vậy?” Ngoài điện, Liễu Thiến Vân nghe thấy động tĩnh bên ' trong, không khỏi đưa mắt nhìn vào. Ngay sau đó, nàng lại có chút đau đầu vươn tay đỡ trán. Ta chỉ muốn tìm cho mình một khoảng thời gian yên tĩnh mà thôi, ai ngờ vẫn CÓ thể gây ra chuyện. Nàng lặng yên tiến vào trong điện, đi tới bên cạnh Dương trưởng lão, lại thì thầm một phen. Nhưng lần này, Dương : trưởng lão lại làm như không nghe thấy, thậm chí còn : không thèm đưa mắt nhìn vị chấp sự xinh đẹp có phụ thân là trưởng lão này. Lão tuyệt đối không thể chủ động đi đả ' kích đệ tử mà mình coi trọng nhất. Thắng chính là thắng, thua chính là thua. Cố ý nhường cho đối phương thì tính là chuyện gì? Chẳng lẽ thể diện của một kẻ có cái mác "Tông chủ" vừa tiến vào Phản Hư lại quan trọng hơn đạo tâm của đệ tử nhà mình? "Ngươi cứ chờ bị phạt đi"
Liễu Thiến Vân bất đắc dĩ
trừng mắt nhìn lão một cái. "Liễu trưởng lão coi trọng
nhất là quy củ, lão phu không cảm thấy mình có lỗi gì."
' Dương trưởng lão căn bản
không sợ uy hiếp, toàn bộ
' tông môn đầu biết tính cách của Liễu trưởng lão. Trong lúc nói chuyện, Nhan Văn Thành đã dừng tay, đẩy
tấm trận bàn kia tới trước
mặt cô nương nọ: "Mời."
Cả vẻ mặt lẫn động tác này đầu giống hệt Đồng Tâm
Xuyến lúc trước. Nói gã không phải cố ý, ¬
khẳng định là chăng có ai tin.
Trên mặt Phùng Ngạn lại một lần nữa xuất hiện nụ cười, hôm nay Nhan sư huynh dự định thay gã xả cơn giận đây
: mài
Nhưng ngay sau đó, gã lập tức mở to hai mắt nhìn qua. Chỉ thấy tiểu cô nương kia nghiêm túc gật đầu, sau đó lập tức rót thần hồn vào
trong trận bàn, ngay cả suy
_ nghĩ cũng không có, đã cấp
: tốc ngưng tụ ra rất nhiều vật
phá trận rồi. Nhan Văn Thành âm thầm
- thở dài trong lòng. Cùng là
bày trận ngay trước mặt
: nhưng Phùng Ngạn chỉ biết trừng to mắt nhìn chằm chằm vào tấm trận bàn kia, mà tiểu cô nương này, ngay từ lúc gã
_ bày trận đã bắt đầu suy tư
xem nên phá trận như thế
' nào rồi. Chênh lệch này quá lớn! Đương nhiên, suy tư thì suy
tư, nhưng những thứ như
kiến thức kinh nghiệm lân tạo
: nghệ trận pháp đều không
phải dựa vào tâm tính là có
thể bù đắp được. Và thực tế đã chứng miinh, rất
: nhanh sau đó Hứa Thanh Nhi
cũng trực tiếp rơi vào khốn
: cục. Nhưng càng rơi vào hoàn cảnh khó khăn, vẻ hưng phấn trên mặt nàng lại càng thêm nồng đậm, giống như mới
' gặp được một món ngon trân
quý gì đó, đang tỉnh tế
' thưởng thức. Theo thời gian trôi qua, trên trán nàng đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng
dần dần chuyển thành tái
nhợt.
Nhóm đệ tử còn lại mờ mịt nhìn qua, nhưng không ai
hiểu gì, chỉ có thể dựa vào vẻ
mặt của Nhan sư huynh để suy đoán tình huống.
Nhan Văn Thành chợt lộ vẻ
: mặt chuyên chú, chậm rãi nắm chặt đôi tay đang đặt trên bàn.
': Dương trưởng lão cũng đứng
lên, từng bước đi xuống phía
' dưới, đứng ở phía sau Hứa Thanh Nhi rồi không tự chủ được, cũng bắt đầu vuốt vuốt chòm râu.
Cuối cùng, một bàn tay đặt
_ lên vai A Thanh, trực tiếp cắt
: ngang quá trình phá trận của
nàng.
"Ách?" Hứa Thanh Nhi ngơ
ngác quay đầu lại nhìn. "Dừng lại ở chỗ này đi." Thẩm Nghi đẩy tấm trận bàn trước mặt nàng ra. Bỗng nhiên Nhan Văn Thành ngước mắt lên, chăm chú nhìn lại. Dương trưởng lão có : phần không vừa lòng khẽ lắc đầu, ý nghĩ phá trận hoàn ' toàn đúng, đáng tiếc là gặp phải trở ngại ở cảnh giới Luyện Khí, cường độ thần hồn quá kém, căn bản không đủ để chống đỡ tiếp. "À, được." Hứa Thanh Nhi lau : mồ hôi, đang định đứng dậy, bỗng nhiên bước chân hơi lảo đảo, ngã vào trong ngực Thẩm Nghi. Nàng lại theo bản năng muốn đứng lên, nhưng do dự một chút, dường như
: thân thể đột nhiên mất đi
toàn bộ sức lực vậy. "Đừng giả vờ nữa." Thẩm Nghi liếc nàng một cái, sau đó xách nàng đi đến vị trí,
_ ngồi xuống. Lấy thực lực của
hắn hiện giờ, làm sao không
' nhìn ra mức độ tiêu hao của cô gái nhỏ này, nàng đã hoàn toàn kẹt lại ở điểm bị người ta cắt ngang kia rồi, nếu còn tiếp tục nữa có khả năng sẽ
thật sự thương tổn tới thần
hôn.
"A—— " A Thanh bĩu môi, sau
đó ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nhóm đệ tử còn lại vẫn
không hiểu ra sao, vì sao chẳng ai nói lời nào vậy? Đây
là chuyện gì đã xảy ra chứ?
: Nhưng khẳng định là trận pháp còn chưa bị phá vỡ, nói vậy hẳn là Nhan sư huynh thắng rồi?
Đồng Tâm Xuyến lộ sắc mặt
cổ quái liếc nhìn Nhan Văn Thành bên kia, lại lập tức cố nén cười, ra vẻ bình tĩnh ngồi trở lại vị trí.
x ` ăn.
: Nhan Văn Thành khẽ thở ra
một hơi rồi chậm rãi đứng
lên.
: Chuyện nghiêm túc như trận
pháp này vì sao lại đột nhiên biến thành bầu không khí
thân mật như vậy rồi?
: Gã đưa mắt, một lần nữa nhìn về phía A Thanh: "Chỉ còn một bước cuối cùng, làm phiền hãy kiên trì thêm một
: chút."
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên Thẩm Nghi lại tùy ý nhìn sang.
Dương trưởng lão trầm mặc đưa ánh mắt nhìn về phía vị
_ đệ tử này, trong lòng có chút
: bất đắc dĩ. Đúng là tiểu cô
nương kia đã nhìn thấu những đạo trận phù vô dụng
do Tiểu Nhan cố ý thêm vào,
- dù nói là chỉ còn một bước
cuối cùng nhưng lại không có nghĩa là nàng chân chính có thể phá trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận